Mã Phu

Chương 37




Nhìn đến khối thân thể thon dài mạnh mẽ cứng cỏi cứ ngang dọc như vậy ở trước mắt mình, tùy tiện y muốn làm gì cũng được. Mã Phu nghĩ vậy cảm thấy mình thực hưng phấn.



Sờ sờ mặt hắn, cắn cắn bờ môi của hắn, với tay xoa xoa đầu nhũ nho nhỏ của hắn, Mã Phu biết rõ mỗi một điểm trên người hắn phải làm sao mới thực đem lại khoái cảm cho hắn. Người nọ tuy rằng thân thể không thể cự động, nhưng nơi đó dần dần cũng đã có phản ứng.

“Tiểu lang của ta, tiểu tử không có lương tâm này, đêm nay không khiến cho ngươi mở miệng gọi ta là đại ca thì không được! Mã đại ca ta đã nghĩ thật lâu mới có ngày hôm nay.” Hôn a hôn, cắn a cắn, hút một cái rồi lại liếm một cái, một đường trượt xuống phía dưới.

“Ngươi… dám!”

“Thích! Ta sao lại không dám? Đã đến loại này rồi, ngươi còn tưởng ta không dám sao? Ngươi nghĩ muốn đá ta đi, ta khiến cho ngươi vĩnh viễn nhớ ta! Lão tử sẽ làm bất cứ giá nào! Dù sao binh phù cũng ở trên tay ta, tiểu tử ngươi lại không muốn chết ngươi có thể làm gì được ta chứ? Nhiều nhất trở về đem ta thao mà thôi, hắc hắc!”

“Ngươi này…” Liên tiếp nghe những lời thô tục thốt ra từ trong miệng nam nhân, Lục Phụng Thiên tức giận đến sắp hộc máu.

Hắn càng mắng, Mã Phu càng vùi đầu muốn làm. Khi y bắt đầu dùng đầu lưỡi liếm láp khiến vùng hạ bộ kín đáo kia thấm đẫm nước bọt, Lục Phụng Thiên kia dù lãnh khốc ích kỷ cũng phải hoảng lên.

“Mã Phu! Ngươi nếu không nghĩ muốn chết khó coi, liền dừng lại cho ta!” Phụng Thiên rống to.

“Mặc kệ dù ta có làm hay không, sau này cũng bị chết rất khó coi cho xem…”Mã Phu tại nơi khố gian người kia nhỏ giọng nói thầm.

Sờ sờ thắt lưng người nọ xem như an ủi, Mã Phu tiếp tục vuốt ve vùng chưa bao giờ bị đụng đến của người kia. Nghĩ đến qua tối nay, cho dù không chiếm được tâm tư người nọ, cũng coi như được thân thể hắn, hơn nữa người này trước sau gì cũng lấy lần đầu của y, ngẫm lại coi như gặp cái nông nổi này cũng là một dạng an ủi chính mình.

“Mã Phu! Chết tiệt! Ngươi dừng lại cho ta! Ta chán ghét ngươi! Ta nhìn thấy ngươi là liền ghê tởm! Ngươi tên chăn ngựa hỗn đản này! Ngươi thỏ nhị gia chết tiệt khiếm nhân thao này! Ngươi con mẹ nó…!”

“Ngươi cứ mắng chửi đi, tùy tiện ngươi mắng sao cũng được! Ta thích ngươi, Tiểu Tứ Tử. Đến ngay bản thân ta cũng không hiểu được vì sao ta lại thích ngươi như vậy. Sao lại có thể thích một người đến như vậy, thích đến nông nỗi không thể chú ý thứ gì khác. Tiểu Tứ Tử, ta thực mệt mỏi…”

Mã Phu ôm chặt thân dưới của nam tử, nói khẽ bên tai hắn, thật cẩn thận động thân một cái đem chính mình đi vào.

“Mã Phu –––!” Lục Phụng Thiên đau đến độ tròng mắt muốn rớt ra. Đôi hẹp dài ở hai mắt cũng mở thật to.

“Hư, ngươi nhỏ giọng, ngươi không nghĩ sẽ để cho người khác nghe thấy đi… đừng sợ, ta sẽ không để ngươi bị quá khó chịu…”

Chôn ở bên trong người nọ, khắc chế dục vọng chính mình, chờ người nọ thoáng thích ứng, lúc này mới khẽ co rúm thân thể, một bên ở cạnh tai người kia trầm giọng nói:

“Là ngươi đem ta kéo xuống dưới vực sâu, chính là ngươi bỏ ta lại động sâu hắc ám vô vọng kia, ngay cả một sợi dây thừng ngươi cũng nhân tâm chặt đứt. Đã từng chịu qua bị người đời cười nhạo, bị nhổ nước miếng, ta ngay cả trốn cũng không xong. Mọi người đều nói ta không đúng, mọi người đều châm chọc đánh đập, không kẻ nào đồng tình với ta, bọn họ còn cho rằng ta một thân thấp hèn. Nhân sinh của ta đã muốn bị ngươi hủy, Tiẻu Tứ Tử của ta.

Ta đối với sự phiền chán của ngươi thật cẩn thận, suốt ngày phiền chán đợi chờ ngươi tiến đến, phiền chán nhìn ngươi dùng cái loại ánh mắt này xem ta, ngươi có biết ngươi xem ta thành cái dạng nào không? Ánh mắt của ngươi xem ta như nhìn một đống phân, một đống phân ngựa không cẩn thận liền dẫm vào. Ngươi đã quên đống phân ngựa này từng nhóm lửa cho ngươi sửa ấm, đã quên đống phân này từng đút ngươi ăn đến no bụng. Hiện tại ngươi nhìn đến y, chỉ sợ chạm vào y làm ô uế đồi giầy tinh xảo của ngươi, chỉ sợ y trước mặt mọi người chạm vào hài của ngươi làm ngươi bị mất hết mặt mũi trước mặt mọi người.

Tiểu Tứ Tử, ta không phải phân ngựa, ta là người, là người bằng xương thịt! Ta đã mệt mỏi từ cái thời điểm ngươi mắng ta, làm bộ không thèm để ý, ta đã muốn phiền chán khi cùng hai nữ nhân kia đùa giỡn tính kế, ngươi đã biết rõ hai nữ nhân kia cùng đối phó ta, ngươi vì sao lại làm bộ không biết.

“Tiểu Tứ Tử, lòng của ngươi rất ngoan, mà ta lại ngoan không bằng ngươi, đành phải nhận thua. Sau này ta sẽ không bám vào ngươi nữa, nhưng ta cũng sẽ không cho phép ngươi quên ta, cho nên binh phù của ngươi ta sẽ không trả lại. Hơn nữa ta không muốn cho hai nữ nhân kia sống khá giả, bởi vậy ta sẽ tiếp tục trụ tại tiểu viện này. Ta không thể quên được ngươi, không thể bắt đầu một lần nữa, đành phải đứng bên cả đời bảo vệ ngươi. Ta chết, ngươi cũng không sống được bao lâu, ngươi chết, ta phải đi cùng ngươi, dù trên trời hay dưới đất!”

Mã Phu dù sao cũng đau lòng Tiểu Tứ Tử của y, thấy thần sắc hắn tái nhợt cắn chặt răng ngay cả hừ một tiếng cũng không ra hơi, ở trong thân thể hắn phát tiết một lần rồi lui ra, cũng không thật sự làm hết ba lượt. Làm xong, còn làm cho hắn thư thái một chút, giúp hắn lau rửa sạch sẽ.

“Liền như thế một lần, ngươi đừng tức giận, sau này ta sẽ không làm như thế, ngươi cũng sẽ không cho ta cơ hội này nữa có phải không? Ta biết ngươi trong lòng tức giận, đợi lát nữa ta cho người đòi lại hết?” Mã Phu lấy lòng hôn môi người trong ngực, vuốt ve bụng dưới của hắn.

“… chờ ta lát làm cho ngươi chết!” Nam tử ánh mắt bừng bừng lửa giận.

“Được được được, tùy ngươi. Đừng tức giận nữa, ân?” Mã Phu giống như đang dỗ dành tiểu hài tử. “Ngươi làm ta nhiều lần như vậy, ta làm mới có một lần, sao cũng là ngươi chiếm tiện nghi hết thảy a. Hơn nữa ta nghĩ ngươi lúc này đây, đã muốn suy nghĩ lâu thật lâu, ngươi coi như thương hại ta, còn không thành toàn cho ta?”

Mã Phu trong lòng thực vui vẻ, cho dù sáng mai có bị nam nhân đã khôi phục thể lực kia quyền cước đánh chết, y cũng thực vui vẻ.

Mấy ngày kế tiếp, người kia lại bắt đầu mỗi đêm đều tìm đến, mỗi lần đầu đòi hỏi giống nhau, liên tiếp thỏa mãn dục vọng bản thân, một chút cũng không để ý đến nam nhân thống khổ dưới thân. Thỏa mãn xong, lập tức đứng dậy, mặc vào y phục cùng quần áo, chớp mắt trong một tấc cũng không nghĩ muốn lưu lại.

Mã Phu cũng đi theo hắn, biết những ngày như vậy sẽ không kéo dài. Những người đó sẽ nhất định không buông tha y.