Editor: Tiêu Tương
"Ta và ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại muốn nhằm vào ta?" Diệp Tuyết đã hết cách, càng ngày nàng càng cảm thấy, ở trong thời điểm này, có pháp lực là quan trọng cỡ nào.
"Không thù không oán sao? Ngươi mưu đồ chiếm được sự sủng ái của Đại Vương, chính là khiêu khích lớn nhất đối với ta." Trong mắt Hỏa Linh đều là vẻ tức giận. Thật vất vả Vương Hậu mới mất tích, rốt cuộc có thể đưa nàng lên địa vị cao nhất hậu cung, nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim.
Đêm hôm đó, Đại Vương cư nhiên bỏ lại nàng mà đến địa lao tìm nữ nhân này, chuyện này...... Quả thật chính là vũ nhục lớn đối với nàng!
Sau đó còn ban thưởng ỷ Phượng Các cho nữ nhân này ở, càng tạo thành uy hiếp lớn nhất đối với địa vị của nàng.
Thật may là thời gian Đại Vương hứng thú đối với nữ nhân kia chỉ duy trì có vài ngày như vậy, tiết kiệm không ít hơi sức để nàng ra tay!
"Nhưng đây cũng không phải là mong muốn của ta!" Cái gì mà sủng ái, cái gì mà nương nương gì đó, đều không phải là điều nàng quan tâm, thứ nàng muốn chỉ đơn giản là tự do, là an an ổn ổn mà sống tiếp. Nhưng có người cố tình không để nàng được như ý, nàng còn có thể thế nào? dI3N d A n lE q U y d0n
"Có phải là điều ngươi muốn hay không ta mặc kệ, ta chỉ biết, để ngươi ở lại đây, sớm muộn gì cũng sẽ uy hiếp đến địa vị của ta." Trong mắt Hỏa Linh nổi lên sát ý, nghiêng đầu hỏi thị vệ kia một chút: "Các ngươi bắt được nàng lúc nào, bên cạnh còn có kẻ nào khác hay không?"
"Hồi nương nương, trừ nàng, không phát hiện bất kỳ ai ở bên cạnh nữa."
"Được, đã như vậy, Tuyết Nhi muội muội, là muội tự mình đưa tới cửa, cũng đừng trách tỷ tỷ ta không khách khí với muội." Ca ca dặn đi dặn lại hàng nghìn, hàng vạn lần, nói nàng mấy ngày nay nhất định phải thu liễm lại một chút, tốt nhất nên tìm cách gần gũi với Diệp Tuyết này, bây giờ nhìn lại, hoàn toàn không còn cần thiết nữa rồi. Chỉ cần thần không biết quỷ không hay một đao giết chết nàng, sẽ không còn phiền toái gì nữa.
"Ngươi muốn làm gì?" Vẻ mặt Diệp Tuyết khẩn trương. Nhìn dáng vẻ này, là muốn giết mình sao?
"Muội muội yên tâm đi, nể mặt chúng ta đều là phận phi tử, tỷ tỷ ta sẽ cho muội được toàn thây." Hỏa Linh nói xong, lắc lắc tay: "Xử phạt nàng ngay tại chỗ cho ta." Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, giết nàng ta lúc này, tránh cho đêm dài lắm mộng, sinh ra rắc rối.
"Dạ, nương nương." Thị vệ rút đao ra, từng chút một đưa đến gần nàng.
"Đừng...... Không được...... A, cứu mạng......" Thân thể bị trói vô cùng chặt, Diệp Tuyết ngay cả cơ hội tránh né cũng không có. Mắt thấy đao sắp đến trên cổ, giữa điện Quang Hỏa Thạch, một tiếng hét to vang lên ở trong phòng: "Dừng tay!" Giọng nói như ma chú, như có như không, nghe không rõ phương hướng từ đâu truyền đến. di,e.nd;an. l/eq;uy,don
Mọi người hoảng sợ tra xét, chỗ mấy thị vệ bên cạnh Diệp Tuyết đã bị đóng băng, chỉ nghe tiếng băng nứt ra kêu tạch tạch tạch, thị vệ kia liền hóa thành vụn băng, vỡ tung ở trên mặt đất.
"Là ai? Kẻ nào to gan như vậy, lại dám làm càn ở trước mặt bản cung?" Hỏa Linh từ trên ghế da hổ lập tức đứng lên, lớn tiếng quát. Ánh mắt tìm kiếm trong đại sảnh, cũng không phát hiện ra cái gì: "Có bản lãnh thì ra ngoài cho Bổn cung."
"Kẻ nào tổn thương Tuyết Nhi, chết!" Giọng nói trên không trung hội tụ, cuối cùng tập trung đến bên cạnh Diệp Tuyết. Vài bông tuyết thổi qua, một thân hình trong suốt như có như không hiện ra.
Nhiệt độ trong đại sảnh lập tức bị hạ xuống, những thị nữa đạo hạnh thấp không nhịn được cái lạnh, run lẩy bẩy.
"Ngươi là ai?" Hỏa Linh bị khí thế của hắn chấn động. Nam tử khí phách, lại lạnh lẽo như thế, trong thiên hạ, nàng chỉ biết một người: "Chẳng lẽ ngươi là......" Nghe nói lần trước Đại Vương và Ma Quân vì Diệp Tuyết này mà ra tay đánh nhau một trận, sau đó chẳng biết tại sao, Ma Quân lại bực tức rời đi. Vậy lần này...... Vẫn là vì nữ nhân này sao?