Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng

Chương 152: Ngoại truyện: Dị thế đào nguyên 1




Editor: Ngoc Luyen 

Nắng vàng trút xuống, chiếu trên gò đất nhấp nhô cao thấp nối liền nhau không ngớt. Trên gò đất đầy những cây cỏ nhỏ xanh tươi, sắc nét và non nớt. Phía trên có một bông hoa nhỏ không biết tên nở ra, không lộng lẫy như mẫu đơn, nhưng cũng không có mùi thơm như hoa nhài, cho nên khi nhắm mắt lại nằm ở phía trên, vô cùng thoải mái.

"Tuyết Nhi."

Diệp Tuyết vốn nằm song song với Lạc Băng, tay nắm tay.

Không biết đã qua bao lâu, hắn đột nhiên mở mắt, nghiêng người, đối mặt với nàng.

"Hả? Làm sao vậy?" Diệp Tuyết cũng mở mắt ra.

Trên mặt là nụ cười ôn nhu, như những cơn gió thổi qua lòng hắn......

"Tuyết Nhi, ta lo lắng......" Chàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đang nhô lên của nàng. Đứa nhỏ này đã ở trong bụng Tuyết Nhi ròng rã sáu tháng rồi, vượt xa thời gian sinh sản của hồ ly, nếu thêm nữa, nhất định sẽ xảy ra chuyện!

"Chàng đang lo lắng hài tử trong bụng sẽ gặp nguy hiểm sao?"

"Ừm!" Lạc Băng cau mày gật đầu một cái, trên mặt là vẻ mặt khổ sở: "Tuyết Nhi, nếu không chúng ta không cần hài tử này nữa." Mặc dù mình vô cùng thích hài tử này, nhưng mình không thể dùng tính mạng của Tuyết Nhi làm tiền đánh cuộc được!

Thật vất vả mới có thể ở cùng nhau, cuối cùng cũng có thế giới thuộc về hai người, hắn không muốn tách khỏi nàng!

"Chàng nói cái gì!" Diệp Tuyết vừa nghe, nhất định là không đồng ý.

Lập tức ngồi dậy từ trên bãi cỏ, đẩy chàng ra: "Đây là hài tử của chàng và thiếp, thiếp tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm tổn thưởng nó." Nhìn chàng sau khi bị mình đẩy ngã xuống đất, chán nản không có ý đứng dậy, trong lòng lại có chút áy náy.

Nàng biết mới vừa rồi mình quá kích động, chàng muốn làm như vậy, cũng là vì suy nghĩ cho mình.

Hơn nữa...... Chàng còn dùng giọng bàn bạc, mình có cái gì không thể nói được sao!

"Thật xin lỗi Băng, thiếp dùng quá nhiều sức rồi, chàng có bị ngã không?"

"Không có." Chàng từ từ phun ra hai chữ.

"Được rồi, thiếp biết là chàng vì muốn tốt cho thiếp, nhưng mà hài tử này là kết tinh tình yêu của thiếp và chàng, tại sao có thể nói không cần là không cần đây? Chẳng lẽ địa vị của thiếp trong lòng chàng cũng chỉ như con của chúng ta, nói không cần là có thể không cần sao?"

"Dĩ nhiên không phải, Tuyết Nhi, ta đối với nàng là yêu, trời đất chứng giám. Trong lòng ta nàng vĩnh viễn đều quan trọng nhất, hơn nữa cũng là duy nhất, nàng nhất định phải tin tưởng ta!" Lạc Băng lập tức khẩn trương, vụng về giải thích, thậm chí còn kéo tay của nàng, giống như là sợ nàng lại đột nhiên biến mất.

"Ha ha...... Nhìn bộ dáng của chàng như vậy, thiếp cũng chỉ là chỉ đùa một chút mà thôi." Trên mặt Diệp Tuyết là nụ cười hạnh phúc rực rỡ. Lạc Băng càng ngày càng đáng yêu, cái loại ngây ngốc đáng yêu.

"Tuyết Nhi, lời như vậy có thể tùy tiện nói giỡn sao." Chàng tức giận, nhưng mà trong nội tâm lại thở phào một cái. Chàng sợ nhất chính là Tuyết Nhi nghi ngờ mình, kể từ đó, địa vị của mình trong lòng Tuyết Nhi nhất định sẽ rớt xuống, đến lúc đó khóc cũng chỉ có một mình!

"Thật sao, thiếp bảo đảm sau này sẽ không nói nữa." Nói xong, đưa bàn tay về phía chàng: "Kéo thiếp."

"Muốn đi đâu?" Lạc Băng đầu tiên tự mình bò dậy từ trên bãi cỏ, sau đó vô cùng cẩn thận đỡ nàng từ trên bãi cỏ đứng dậy: " Nàng muốn cái gì, ta lấy giúp nàng là được."

Ngay từ lúc hai tháng bụng này đã vô cùng to, khi đó cho là sẽ phải sinh, nhưng mà vẫn luôn luôn chờ cho đến hôm nay, sáu tháng rồi, bụng cũng không có lớn hơn nữa, nhưng hài tử bên trong cũng không có ý định đi ra.

Phải biết, nữ nhân mang thai hài tử rất vất vả, nhất là đến đủ tháng, nữ nhân mang thai cả ngày phải nâng cao cái bụng bự, có thể nói là không chịu nổi gánh nặng. Huống chi thân thể Tuyết Nhi còn mỏng manh như vậy, mình thực sợ sẽ làm lưng của nàng bị thương.

Diệp Tuyết cũng sờ sờ bụng mình: "Bụng có chút đói đói rồi." Bởi vì bây giờ là hai người, mình ăn thật khỏe, thèm ăn, gấp 2-3 lần so với trước!

Nhưng mà nói mệt mỏi, thật ra thì cũng khá tốt.

Có lẽ trải qua một thời gian dài, bụng vẫn giữ tình trạng này đã được bốn tháng, nàng đã thích ứng rất nhanh rồi.

"Ta sẽ đi lấy đồ ăn cho nàng, nãng hãy tiếp tục nằm ở đây nghỉ ngơi đi." Lạc Băng nói xong, lại muốn dìu nàng ngồi xuống.

Diệp Tuyết khoát tay lia lịa: "Ngồi cả ngày rồi, mới kêu có mệt không. Mấy ngày nay đều chàng chuẩn bị thức ăn, hôm nay thiếp muốn đi cùng chàng."

"Nơi này đầy đủ thức ăn, ta chuẩn bị một chút cũng không phiền toái, không mất bao nhiêu hơi sức, nhưng mà nàng......"

"Băng......" Diệp Tuyết nắm lấy cánh tay của chàng làm nũng: "Người ta muốn cùng đi với chàng nha, có được không, có được không......"

"Được rồi được rồi, nhưng phải cẩn thận một chút, biết không?" Sao Lạc Băng có thể là đối thủ của nàng, nàng chỉ cần hơi tính kế một chút, là chàng đã phải ngoan ngoãn đầu hàng.

"Vâng vâng, thiếp biết."

Lạc Băng ngự kiếm, sau khi đỡ nàng đứng trên thân kiếm rồi mới thấy mình cũng khó có thể đứng được, từ phía sau ôm lấy nàng: "Đứng vững." Nhưng mà trong lòng lại là tính toán, nếu lúc đầu có thể triệu hồi Băng Long ra, làm xe Băng Long hay gì đó, cũng giảm đi việc nàng phải hứng gió.

Chỉ tiếc...... Bây giờ pháp lực của mình vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, muốn triệu hồi Băng Long vẫn còn có chút khó khăn.

"Tốt lắm, lên đường!"

Bảo kiếm gào thét lên, sau đó vững vàng bay đến nơi không phải quá cao.

Bởi vì Lạc Băng khống chế tốc độ, cho nên gió không phải rất lớn, nhưng cũng đủ để cho hai người bay lâu trong gió, ống tay áo tung bay.

Tình cảm của Diệp Tuyết nhất thời dâng lên, không nhịn được nhắm mắt lại, giang hai cánh tay cảm nhận vui vẻ khi bay lượn.

Bộ dáng hạnh phúc thỏa mãn này, giống như lần đầu tiên được bay trong không trung......

"Băng, thật muốn ca hát, thật muốn khiêu vũ, thật muốn nói......Thiếp yêu chàng......" Diệp Tuyết lớn tiếng ra ngoài, sau đó đột nhiên nghiêng đầu hôn lên môi chàng.

Lạc Băng lập tức ý loạn thần mê, mặc dù hai người ở chung một chỗ đã lâu như vậy, hôn cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng chàng vẫn không khống chế được mình, mỗi lần chạm vào bờ môi mềm mại của nàng, đầu óc lập tức trống rỗng, khó thở.

"A...... Cẩn thận......"

Cho đến khi bên tai vang lên thét chói tai, chàng mới biết bởi vì mình mất hồn, hai người đã rớt khỏi kiếm, đang nhanh chóng rơi xuống......

Lập tức niệm chú, ôm nàng vào trong ngực đồng thời ngự phong (bay) lên, sau đó từ từ hạ xuống mặt đất.

"Tuyết Nhi, nàng có sao không? Có bị dọa không?" Chàng vội vàng hỏi, ngay cả việc đặt nàng xuống đất cũng quên mất. Nữ nhân mang thai là không thể bị dọa, đây là ngày đó Cửu Chỉ nói với mình đấy!

"Không có việc gì..., thiếp đâu có yếu ớt như vậy." Diệp Tuyết dí dỏm le lưỡi về phía chàng.

Chờ sau khi xác định nàng thật sự không sao, chàng mới nặng nề thoải mái miệng: "Tuyết Nhi, đều là ta không tốt, ta thật sự vô dụng."

"Không cho chàng nói như vậy." Nàng lập tức lấy tay che miệng của chàng, trong mắt là thương yêu: "Chàng đã làm rất tốt, ngược lại là thiếp, luôn gây ra phiền toái cho chàng, mới vừa rồi nếu không phải trong lúc bất chợt hôn chàng...chàng cũng sẽ không khiến chúng ta rớt xuống."

"Đứa ngốc!" Nghe nàng nói như vậy, Lạc Băng không nhịn được dùng đầu củng đầu của nàng: "Nàng đã cũng biết nàng sai, lần này làm sai, có phải nên nhận trừng phạt hay không?"

"Ừ, vậy chàng phạt thiếp thế nào?"

"Cái này...... Phạt về nàng sau mỗi ngày đều phải hôn ta mười lần, nếu không hoàn thành thì bổ sung trên giường."

"Mới không cần!"

"Thật sao?"

"Ba lần!"

"Tám lần!"

"Năm lần!"

"Được, đồng ý!" Lạc Băng dâng lên đôi môi khêu gợi của mình lên: "Hiện tại bắt đầu đi, hôm nay còn có 4 lần."

"Không cần, ngày mai bắt đầu."

"Hôm nay bắt đầu!"

"Băng, thiếp đói bụng......" Biết nếu tiếp tục như vậy, cũng không phải là biện pháp, cho nên Diệp Tuyết lựa chọn sáng suốt nói sang chuyện khác.

Quả nhiên, vừa nghe đến nàng nói đói bụng rồi, Lạc Băng không dây dưa chuyện mới vừa rồi nữa. Nhìn vòng quanh một vòng bốn phía, mới nói: "Xem nơi này có nước có cỏ, nhất định là có nai con thỏ con gì đó đi qua. Tuyết Nhi, hôm nay nàng muốn ăn thịt gì?"

"Ừ......" Diệp Tuyết vô ý thức dùng ngón tay đặt lên khóe miệng của mình: "Hôm nay muốn ăn cá."

"Cá?" Trong ấn tượng của Lạc Băng, hồ ly rất ít ăn cá.

Nhưng nàng lại nghiêm túc gật đầu một cái: "Đúng vậy, bỗng nhiên nghĩ ra."

"Được, ta sẽ đi bắt." Cái này không thành vấn đề, cách đây mấy trăm thước, có một cái hồ lớn, bên trong nhất định có rất nhiều cá tươi ngon: "Nàng ở chỗ này chờ ta, ta đi bắt." Nơi này là dị thế, bởi vì không biết rốt cuộc nơi này là nơi nào, cho nên tạm thời gọi là dị thế, thức ăn thật sự vô cùng phong phú. Cho dù là bay trên trời, hay là chạy dưới đất, hoặc là bơi trong nước, cái gì cần có đều có, nhưng mà ở nơi này động vật thuần túy chỉ là động vật, không có yêu, cũng không có ma.

Các loại trái cây rau dại nhiều vô cùng, chỉ cần nơi có thể nhìn thấy cây, cơ bản là có thể tìm thấy trái cây để giải khát.

"Đợi chút." Diệp Tuyết kéo chàng lại: "Thiếp cũng muốn đi."

"Được rồi, vậy ta ôm nàng." Biết coi như mình kiên trì, nàng nhất định cũng sẽ đi, cho nên không bằng đồng ý.

"Thiếp tự đi."

"Nàng vẫn nên ở lại đây, không nên đi."

"Thật sự không được sao......" Diệp Tuyết lùi một bước. Không ngờ Băng mới vừa còn ngốc nghếch, bỗng nhiên lại trở lên phúc hắc rồi, cũng biết uy hiếp người khác! Người xấu!

......

"Oa, thật là xinh đẹp." Từ xa nhìn không cảm thấy đặc biệt, cho đến khi đến bên hồ, Diệp Tuyết mới phát hiện việc mình kiên trì muốn đi qua chính xác đến mức nào!

Hồ có hình bán nguyệt, một bên lõm vào, một bên lồi ra.

Ở bên lõm vào, có một bãi cát cực kỳ rộng lớn, vẫn luôn chiếu ra ánh sáng bảy màu. Chỉ cần đứng nhìn từ xa, là có thể tưởng tượng được đứng trên bãi cát mềm mại đó, cảm giác được những hạt cát bao bọc mát xa cho đôi bàn chân......

Ở bên lồi ra kia, có một hàng cây rất dài và thẳng, hơi giống cây dừa trên bờ biển, nhưng nếu cẩn thận phân biệt, vẫn còn có chút khác biệt.

"Nhanh, mau buông thiếp xuống."

Cho đến khi Lạc Băng ôm nàng đứng trên bãi cát trắng mịn lên, Diệp Tuyết mới nhìn rõ những thứ chiếu ra ánh sáng bảy màu này là những viên bảo thạch thiên nhiên tinh khiết, Hồng Ngọc, Ngọc Bích, Thạch Anh đen...... Từng viên từng viên, cho đến khi hai mắt nàng hiện ra ngôi sao màu đỏ.

Nữ nhân đối với những đồ lấp lánh luôn vô cùng si mê, nàng cũng giống vậy.

Lạc Băng không biết  tại sao nàng lại phấn như vậy, nhưng mà đối với nàng ra lệnh y hệt yêu cầu, không thể không nghe, cẩn thận đặt nàng từ trong ngực xuống, dặn dò: "Đi chậm một chút, bây giờ cơ thể nàng bất tiện."

"Thiếp biết......"