Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng

Chương 125: Thật sự trách lầm hắn




Editor: Ngoc Luyen

(Đọc chương này ta mới hiểu được tiêu đề của chương trước. Thêm nữa khi đọc chương này ta cảm thấy Diệp Tuyết quá nhẫn tâm huhu )

Vẻ mặt của hắn như thế nào, Diệp Tuyết không để ý, chỉ biết khi nàng đang ăn vô cùng vui vẻ, răng của nàng nhai phải cái gì đó trong điểm tâm, vội vàng phun vào lòng bàn tay, nhưng đây là một cây sáo ngọc nhỏ như cái móng tay. Rất nhỏ, nhưng nàng vừa liếc mắt một cái đã nhận ra cây sáo này giống hệt cây sáo mà Tích Phong đã thổi dưới ánh trăng ngày hôm đó, chỉ khác nhau ở kích thước.

Đây là ý gì? Là hắn phái người đưa tín vật sao?

"Làm sao vậy?" Lạc Băng nhìn vẻ mặt của nàng có cái gì đó không đúng: "Là điểm tâm có vấn đề sao?"

"Không phải." Nàng lập tức nắm chặt tay lại, giấu sáo ngọc trong kẽ ngón tay, tiếp tục ăn bánh của mình: "Ta cảm thấy cái này ăn ngon hơn so với cái trước."

"......" Trong đầu Lạc Băng không nhịn được mà hiện ra hai chữ "Ăn thần" (ta không hiểu nghĩa của từ này lắm). Cửu Chỉ nói không sai, sự thèm ăn của Tuyết Nhi tăng lên thì hài tử trong bụng cũng ngày càng lớn!

Thì ra...... Nhìn nữ nhân thích ăn cái gì đó...... Lại là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

......

Ăn xong điểm tâm, hai người lại đi dạo một lúc, sau đó mới trở về chỗ ở.

Dù sao Lạc Băng cũng là vua của một giới, chỉ cần làm Ma Quân một ngày, thì phải đảm đương trách nhiệm nặng nề là bảo vệ Ma giới, cho nên sau khi ngắm cảnh với nàng, hắn không thể không rời đi xử lý sự vụ.

Từ khi ăn được sáo ngọc đến bây giờ, ngoài mặt Diệp Tuyết giả bộ không có gì xảy ra, nhưng trong lòng không thể nào bình tĩnh lại được.

Sau khi Lạc Băng rời đi, nàng cầm sáo ngọc nho nhỏ lên cẩn thận kiểm tra, nhưng mà cũng không nhìn ra có cơ quan gì hoặc là bí quyết gì ở phía trên.

Đúng lúc này, thị nữ đi tới bẩm báo: "Tuyết Nhi cô nương, đầu bếp nhà ăn tới tìm người, muốn hỏi người một chút về điểm tâm lúc trước người ăn có hài lòng không ạ."

Nghe thấy từ điểm tâm, trong lòng Diệp Tuyết cả kinh, vội vàng gọi đầu bếp đi vào.

"Tuyết Nhi cô nương, Ma Quân có phân phó, bây giờ người đang mang thai, về đồ ăn vô cùng quan trọng, cho nên gọi thuộc hạ đã cố gắng hết sức làm ra điểm tâm ngon nhất cho người, cho nên điểm tâm hôm nay Tuyết Nhi cô nương ăn, tất cả đều do một mình thuộc hạ cẩn thận chế biến."

"A, vậy vất vả người rồi, mời ngồi, không cần khách khí." Diệp Tuyết đang suy xét ẩn ý trong lời nói của đối phương. Toàn bộ điểm tâm đều do một mình hắn chế biến, mà cây sáo ngọc nho nhỏ kia lại giấu ở trong điểm tâm, chẳng lẽ là hắn bỏ vào.

"Tạ cô nương." Đầu bếp cũng không có khách khí, ngồi ở bên cạnh bàn.

"Tiểu nhất, ta hơi khát một chút, ngươi đi lấy cho ta ít trái cây."

"Vâng, cô nương."

"Tham kiến Tuyết phi nương nương." Tiểu thị nữ vừa đi, đầu bếp lập tức quỳ gối dưới đất hành lễ.

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Nương nương, nhất định là người đã ăn phải sáo ngọc trong điểm tâm, mới bảo nha hoàn ở bên cạnh người rời đi. Thần được Đại Vương cố ý phái tới chăm sóc nương nương, Đại Vương biết hài tử trong bụng nương nương vẫn an toàn, trong lòng thật sự rất vui mừng, nhưng lại sợ nương nương ăn không quen đồ ăn của Ma giới, đã phái thuộc hạ qua đây ẩn thân vào phòng bếp của Ma giới. Không kỳ vọng có thể phụ trách tất cả ăn uống của nương nương, chỉ hy vọng ở nơi này có thể làm cho nương nương ăn được một chút thức ăn của Yêu Giới chúng ta, khiến cả thể xác và tinh thần của nương nương vui vẻ thêm một chút."

"Đại Vương chàng biết chuyện của hài tử rồi hả?" Nghe được là người mà Tích Phong phái tới, trong lòng Diệp Tuyết thật sự kích động, khó có được hắn quan tâm mình như thế! Nhưng trước mắt vấn đề nàng quan tâm nhất, vẫn là hài tử.

"Vâng, Đại Vương đã biết. Nghe nói ở đây nương nương mẹ tròn con vuông, Đại Vương hối hận ban đầu mình đã làm ra việc thương tổn đến hài tử, lại buồn phiền mình nhát gan."

"Nhát gan?" Vì sao lại nói lời như thế?

"Đúng vậy." Đầu bếp nghiêm túc nhớ lại: " Thật ra thì ban đầu Yêu Giới chúng ta cũng có ngự y y thuật cao siêu, nói tỉ lệ có thể giữ được nương nương và đứa bé trong bụng người là năm mươi phần trăm. Hài tử đều là máu thịt của cha mẹ, Đại Vương cũng giống như vậy. Nhưng sau một buổi tối suy nghĩ, người đã quyết định nhịn đau bỏ đứa bé, bởi vì người không muốn nương nương có bất kỳ nguy hiểm gì."

"Chuyện này......" Trong lòng Diệp Tuyết nổi lên chua xót. Là thế này phải không? Thì ra...... Trong lòng Phong đã khổ như vậy!

Nhưng nếu y thuật cao siêu, tại sao chỉ nắm chắc được năm phần?

Đối phương giống như là có thể nghe được suy nghĩ của nàng, ngay sau đó lại nói: "Nương nương có phải người muốn hỏi, tại sao y thuật của ngự y ở Yêu Giới chúng ta lại thấp hơn y thuật ma y của Ma giới?"

"Ừ."

Thấy nàng khẽ lên tiếng, hắn gật đầu: "Bây giờ, thuộc hạ nói cho nương nương cũng không sao. Thật ra thì nương nương có thể sống sót, phần lớn là do nương nương ngươi."

"Ta?"

"Đúng, bởi vì có người chính tai nghe thấy ma y Cửu Chỉ bẩm báo với Ma Quân, đã nói chỉ nắm chắc được ba phần việc có thể giữ được cả nương nương và cái thai trong bụng của người, còn dư lại bảy phần hoàn toàn là dựa vào Hồng Phúc Tề Thiên (may mắn và hạnh phúc) của nương nương!"

"Không thể nào!" Chỉ nắm chắc được ba phần, cái này nếu như ở bệnh viện của thế kỷ 21, trước khi giải phẫu phải có người thân ký tên, tại sao bọn họ lại không nói với mình một tiếng nào?

"Thuộc hạ đáng chết, biết rõ nương nương nghe được lời này trong lòng sẽ không vui, còn tàn nhẫn nói sự thật này cho nương nương. Chỉ là hi vọng nương nương hiểu, ngoài mặt Ma Quân đối với nương nương tốt hơn nữa, nhưng tuyệt đối không giống việc Đại Vương đối với nương nương. Ma Quân đối với nương nương như vậy, cũng chỉ là hi vọng nương nương ngươi có thể cảm kích hắn, từ đó ở lại bên cạnh hắn. Liệu nương nương có nghĩ, nếu một ngày kia đưa bé trong bụng người sinh ra, Ma Quân sẽ để cho hắn bình an mà sống sao? Hiện tại Yêu Giới đang đối địch với Ma giới, đứa bé trong bụng nương nương sẽ là nguy hiểm lớn nhất của Ma giới!"

"Đừng nói nữa... Đừng nói nữa! Lạc Băng không phải là người như vậy, tuyệt đối không phải......" Diệp Tuyết che lỗ tai của mình, không muốn lại nghe thấy những lời không nghe nổi nữa mà nói: "Nếu như những gì ngươi nói đều là sự thật, Tích Phong thật sự yêu ta, tại sao không tới đón ta trở về? Tại sao chỉ là phái một mình ngươi một cái đầu bếp nho nhỏ tới đây? Ngươi nói cho ta biết, đây là tại sao?" Đã có ngự y gì đó, mà bây giờ mình và thai nhi trong bụng cũng đều đã tiến vào kỳ ổn định, tại sao hắn còn muốn nói mình ở lại đây?

"Nương nương, Đại Vương là có nỗi khổ tâm."

"Khổ tâm gì?" Có khổ tâm gì, lại có thể kiến hắn vứt bỏ ái thê và hài tử không thèm để ý?

"Nương nương hẳn còn chưa biết, ngày đó Ma Quân mang binh tấn công Yêu Giới, Ma Quân ra tay quá nặng sau đó Đại Vương bị trọng thương, đã mười mấy ngày không thể xuống giường."

"Cái gì?" Mười mấy ngày không thể xuống giường? Ban đầu Tích Phong bị Thất Thải Phượng Hoàng làm bị thương nặng như vậy, mới ba ngày đã có thể xuống giường, hiện tại mười mấy ngày...... Đây là cso chuyện gì!

"Đại Vương bị Ma Quân đánh cho Yêu Hồn bị thương, thiếu chút nữa tan thành mây khói, may mắn có Thánh Kỳ Lân đi ra ngoài ngăn cản vào lúc cuối cùng, mới miễn cưỡng nhặt về một mạng. Nương nương, thật ra thì mấy ngày nay, giây phút nào Đại Vương cũng nghĩ tới nương nương, nhiều lần đều muốn mang theo thân thể bị trọng thương tới cứu nương nương, nhưng đều bị nhóm Ưng Vương cứng rắn khuyên nhủ mà nhịn xuống. Nương nương, người nhất định phải tin tưởng, Đại Vương thật sự yêu thương người, là mãi mãi không đổi."

Thì ra thật sự mình trách lầm hắn sao? Tất cả đều là hiểu lầm sao?

"Ta muốn đi gặp Đại Vương." Nếu quả thật là như vậy, coi như có chết mình cũng muốn trở lại bên cạnh Tích Phong, thương thế của hắn đều do mình mà ra, sao mình có thể để một mình hắn ở Yêu Giới chịu khổ!

"Nương nương, người nhất định là rất yêu Đại Vương phải không?"

"Đúng vậy"

"Vậy thì tốt, nương nương, thuộc hạ nhận được sự bảo vệ của Đại Vương, mới có được như ngày hôm nay. Bây giờ ngược lại là lúc thuộc hạ báo đáp Đại Vương rồi, cho thuộc hạ thời gian ba ngày, thuộc hạ nhất định sẽ giúp nương nương rời khỏi Ma giới này, trở lại bên cạnh Đại Vương."

"Được."

......

"Tuyết Nhi cô nương, người ăn trái cây đi. A, đầu bếp đó đi rồi ạ?" Tiểu Nhất bưng trái cây tươi mới đi vào. Ma giới muốn lấy trái cây thật sự là một chuyện phiền toái, vừa rồi lại đúng lúc trái cây trong cung này đã ăn hết, chỉ còn lại một chút hoa quả mà Tuyết Nhi cô nương nàng không thích ăn, mình không thể không bay rất nhiều đường, phải hái từ trên núi bên ngoài Ma giới, cho nên mới mất nhiều thời gian như vậy.

"Đúng, đi rồi. Để trái cây ở đây đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút."

"Vâng." Tiểu nhất vội vàng đi lên, đỡ nàng nằm xuống giường, đắp kín chăn cho nàng: "Nô tỳ ở bên ngoài, Tuyết Nhi cô nương có phân phó gì thi gọi một tiếng là được."

"Biết, cực khổ rồi."

"Cần phải vậy."

Nhìn tiểu nha đầu đóng cửa đi ra ngoài, tâm Diệp Tuyết rối như tơ vò. Tích Phong bị thương sao? Hơn nữa còn thiếu chút nữa là hồn bay phách tán! Nhưng một chút mình cũng không biết, còn ở chỗ này oán giận hắn không tới cứu mình......

Tim của mình, thật là ác độc a.

Ba ngày sau, ba ngày sau mình nhất định phải rời khỏi Ma giới, trở về bên cạnh hắn.

Sáo ngọc nho nhỏ đặt trong lòng bàn tay, chậm rãi xiết chặt lại, cảm nhận được trên mặt mình từng giọt tưng giọt......

......

***

"Tuyết Nhi, hình như nàng có tâm sự, có việc gì khiến cho nàng không vui sao?" Lạc Băng đau lòng hỏi. Kể từ hôm đó sau khi dẫn nàng đi xem tuyết trở về, tinh thần của nàng có chút không tập trung, hỏi cái gì nàng cũng không chịu nói: "Nàng có gì không hài lòng hoặc là có chuyện gì không vui, nàng hãy nói ra, ngàn vạn lần đừng giấu trong lòng, nếu không đối với nàng và hài tử trong bụng đều không tốt."

"Ta......"

"Làm sao vậy? Không có việc gì, chỉ cần nàng nói ra, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực giúp nàng thực hiện." Thấy nàng muốn nói lại thôi, có dấu hiệu muốn mở miệng, hắn càng thêm kiên nhẫn khuyên nhủ. Trong lòng mang theo thấp thỏm, chẳng lẽ có chỗ nào mình làm không tốt, chọc giận nàng rồi hả?

"Là như vậy." Diệp Tuyết cố lấy dũng khí, nói ra những lời mà người đầu bếp đã nói: "Tính cả hôm nay, ta ở đây đã được hai mươi ngày rồi, ngươi đối với ta rất tốt, người ở nơi này cũng đều đối với ta rất tốt. Nhưng mỗi ngày đều đối mặt với băng tuyết, trừ màu trắng vẫn chỉ là màu trắng, khiến cho tâm trạng của ta vô cùng lo lắng, ta muốn ở cửa ra vào có hoa có cây có cỏ, ra cửa là có thể phơi nắng."

"Ai nha, nàng xem ta." Lạc Băng nghe xong, bừng tỉnh hiểu ra. Tuyết Nhi là hồ ly, sao có thể cả ngày ở trong chỗ tuyết trắng mịt mùng này, hễ là động vật, sẽ sinh ra sự sợ hãi với tuyết trắng.

Từ chỗ đang ngồi lập tức đứng dậy, bảo đảm với nàng: "Chuyện này dễ làm, chờ ta đi mang mây trên trời tản ra một chút, nàng chờ."

"Có thật không?"

"Dĩ nhiên, Tuyết Nhi chờ."

"Được được." Diệp Tuyết khéo léo gật đầu. Trong lòng không biết là tư vị gì, nói không ra lời.

Đầu bếp đã nói, băng tuyết tràn đầy trời đất Ma giới này, là vì khí lạnh sẽ bảo vệ Lạc Băng, một khi mây trên trời tản ra, mặt trời đi vào, Chân Khí của Lạc Băng sẽ tiết ra ngoài, nếu như có thể kiên trì một lúc lâu, tu vi của hắn sẽ gặp giảm mạnh, từ đó dễ dàng cho hai người từ nơi này chạy trốn.

Nếu như có thể, mình thật không muốn tổn thương hắn, mặc kệ đầu bếp đó nói hắn độc ác cỡ nào, nói tất cả những gì hắn làm đều là âm mưu, nàng cũng không muốn thương tổn hắn.

Nhưng là bây giờ...... Thật sự là không có cách nào.

Ngày mai từ nơi này rời đi, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đuổi kịp đến Yêu Giới, đến lúc đó thương thế của Tích Phong chưa lành, khẳng định sẽ không phải là đối thủ của hắn.

"Thật xin lỗi Lạc Băng."

Thấy bầu trời dần dần trong sáng, trong lòng Diệp Tuyết đau nhói. Từ từ dời bước tới cửa, nhẹ nhàng tựa vào trên cửa......

Nàng nhìn thấy đại tướng Ma giới rối rít tụ tập, hướng trời cao bay đi......

Nàng nhìn thấy ánh mắt của tỳ nữ thị vệ hiện ra vẻ hoảng sợ, đứng nghiêm tại chỗ......

Nàng nhìn thấy...... Tia ánh sáng mặt trời đầu tiên xuyên thấu tầng mây, chiếu vào chỗ cửa viện của mình......

Đúng là ánh mặt trời chiếu sáng thế giới âm u này, nhưng cũng không chiếu sáng lòng của nàng.

Nhìn băng tuyết hòa tan, cây cối lay động trong sân, nhìn thấy cây cối nhanh chóng nảy mầm chỉ có thể thấy trong TV trước kia, có ngọn, nở hoa, kết quả......

Thế giới trước mặt trở nên rất đẹp, nhiều săc màu rực rỡ, không còn là màu trắng đơn đọc, nhưng bên trong lòng của nàng càng càng ngày càng mờ......

Mình làm như vậy, rốt cuộc có đúng hay không?

Một canh giờ qua đi, theo như lời của đầu bếp, nàng từ trong nhà ôm ra ngọc tỳ bà (tỳ bà bằng ngọc) ngồi trên cây xanh, hết sức chăm chú bắt đầu gảy đàn......

Đầu bếp nói, chỉ cần tiếng tỳ bà của nàng không ngừng, thì mây trời này sẽ không khép lại, mặt trời này cũng sẽ không biến mất.

Chỉ cần làm đủ hai canh giờ, cộng thêm một canh giờ vừa rồi, là có thể tiêu hao hết sáu nghìn năm tu vi của hắn. Đến lúc đó, Chúng Ma tướng nhất định sẽ khuyên hắn nghỉ ngơi thật tốt, tạo ra cơ hội tốt nhất để hai người chạy trốn vào ngày mai.

Nhưng mỗi một giây trôi qua, trong lòng Diệp Tuyết lại thêm một phần nặng nề và gánh nặng......

Chỉ gảy đàn một canh giờ, chính nàng cũng không chịu được nữa, tiếng tỳ bà vừa ngưng, ôm ngọc tỳ bà chạy vào trong phòng.

Tại sao mình có thể như vậy, mặc kệ nói thế nào, Lạc Băng cũng đã cứu mình nhiều lần, từ trong miệng Xà Vương đến trong tay Hoa Linh, rồi đến hiện tại mẹ con hai người, mặc kệ mục đích như thế nào, hắn cứu mình, đây là sự thật, tại sao mình lại có thể lấy oán trả ơn!!!

"Nương nương, làm sao người lại đừng lại?" Đầu bếp từ góc tối chạy đến, ân cần hỏi han.

Nhưng Diệp Tuyết không biết có phải thính lực của mình có vấn đề hay không, lại có thể nghe ra được trách cứ và bất mãn của đối phương: "Ta không làm được, ta tổn thương hắn đã đủ nhiều, ta không thể nữa tổn thương hắn."

"Vậy chẳng lẽ nương nương không muốn trở về Yêu Giới nữa? Không cần Đại Vương?"

"Ta......" Làm sao có thể không muốn trở về Yêu Giới, bằng không, cũng sẽ không làm theo những gì đầu bếp đã nói: "Đã đủ, như vậy đã tổn thương hắn rất nhiều, ngày mai nhất định có thể rời đi. Ngươi trở về trước đi, ngộ nhỡ Lạc Băng tới đây mà gặp phải, đã có thể gặp phiền toái rồi."

"Yên tâm, giờ phút này nhất định Ma Quân đã bị những Ma Tướng kia cuốn lấy, nhất thời không có cơ hội tới nơi này được." Đầu bếp thở dài một tiếng: "Chỉ là việc đã đến nước này, cũng không còn cách nào khác, nương nương thu thập một chút, ngày mai chờ sau khi Ma Quân truyền chân khí cho người, hắn nhất định sẽ về đi nghỉ, đến lúc đó chúng ta sẽ rời đi."

"Được."

Ngọc tỳ bà không tiếng động từ trong tay rơi xuống, nặng nề rơi trên mặt đất, nứt ra thành hai nửa.

Diệp Tuyết cả kinh, ngọc này tỳ bà là Lạc Băng đưa cho chính, đã có linh khí, mặc kệ rơi thế nào cũng sẽ không vỡ.

Hôm nay lại có thể rơi nhẹ xuống đất như vậy đã vỡ thành hai nửa, nhưng...... Điềm xấu?!