Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng

Chương 116: Tử Long hiện thân cứu người




Phát lệnh truy nã, phái người đi khắp nơi tìm kiếm.

Chính Tích Phong cũng không nhàn rỗi, ngự phong đến vùng phụ cận để tìm kiếm, hy vọng có thể nhanh chóng cứu Hoa Niệm trở về.

Dựa vào thi thể ở điện Lôi Đình mà phán đoán, Ngu Cát này với Ngu Cát mà mình biết hoàn toàn không giống nhau. Trước kia cảm thấy nàng rất lạnh nhạt, thậm chí có chút kiêu ngạo mà cô độc, hiện tại xem ra, hoàn toàn là bụng dạ nham hiểm, hơn nữa bụng dạ vô cùng sâu. Thậm chí hiện tại cũng đang hoài nghi, lúc trước khi mình gặp nàng đang bị kẻ thù đuổi giết, sau đó ra tay tương trợ chuyện này như một vở kịch, nàng cố ý bày ra vở kịch này để tính kế mình, mục đích là ẩn núp bên cạnh mình!

Nếu thật sự là như vậy, nghìn năm qua, nàng ngủ đông lâu như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?? Ngự phong bay trên không trung, ở phía xa chợt lóe qua hai tia sáng bảy màu, sau đó biến mất ở phía chân trời.

Nếu như không nhìn lầm, đó là thất thải Phượng Hoàng.

Nhìn thấy hai Thần Điểu này, việc đầu tiên hắn nghĩ đến có ai đó lại bị công kích!

Nơi này là yêu giới, nếu thật sự có ai bị thương, mình có nghĩa vụ đi xuống xem một chút. Vì thế bay ngược hướng với thất thải Phượng Hoàng, dừng lại ở bên cạnh một hồ nước.

Dưới ánh trăng, hồ nước với những con sóng lăn tăn, bốn phía im lặng đến kì lạ, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.

Như vậy mà phán đoán, khẳng định là nơi này đã phát sinh chuyện gì đó rất lớn, đến mức côn trùng sợ quá không dám kêu to.

Nín thở yên lặng, híp mắt xem xét tình huống xung quanh một chút, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở chỗ đám bèo tích tụ trên mặt hồ, nơi đó...... Có một ít chất lỏng màu xanh nhạt, ở dưới ánh trăng, khúc xạ ra ánh sáng màu xanh u tối......

Tích Phong nhấc chân đi đến gần, ngồi xổm xuống lấy ngón tay chạm vào một chút chất lỏng màu xanh......

Dính dính, nếu như mình đoán không lầm, đây là máu của Ngu Cát.

Xem ra nàng bị thương rất nặng, hơn nữa, đang ở ngay gần đây. Nếu như mình đoán đúng, chắc là đang trốn ở đáy hồ này!

Từ Từ đứng lên, Tích Phong bay lên không trung, từ bàn tay tạo ra thiên la địa võng......

Tấm lưới lóe ra ánh sáng màu xanh mạnh mẽ, toàn bộ mặt hồ bị che ở phía dưới, sau đó bốn phía áp sát vào giữa hồ......

Hắn chỉ nhẹ nhàng nhấc tay, tấm lưới lớn bị kéo ra khỏi mặt nước một lần nữa.

Lưới này, bắt lên không ít yêu quái trong hồ.

Thiên la địa võng này, vốn chỉ có tác dụng với yêu quái có đạo hạnh dưới một vạn năm tuổi, nhưng Ngu Cát bị thương bởi thất thải Phượng Hoàng, nguyên khí hao tổn nhiều, giờ phút này cũng đang ở bên trong lưới, còn bị một đám yêu quái đè ép.

"Đại vương tha mạng, đại vương tha mạng......"

Nhóm tiểu yêu không biết vì sao mình lại bị bắt, chỉ biết liên tục cầu xin tha thứ.

Tích Phong thu tay lại, lưới biến mất giữa hư không: "Không có chuyện gì, tất cả đi xuống đi."

"Vâng......"

Nhóm tiểu yêu như nhặt được đại xá, dùng cả tay và đuôi, "Phù phù phù phù" nhảy vào trong hồ......

Trên bờ, chỉ còn lại một mình Ngu Cát nằm hấp hối với mái tóc xanh dài lộn xộn, trên người đáng lí phải hiện ra ánh sáng màu xanh, vẩy cá đẹp mắt, nhưng giờ phút này loang lổ lốm đốm vết thương, dài như mụn ghẻ. Máu màu xanh chảy ra từ miệng vết thương, tạo thành từng mảng dính ở trên người.

Bộ dáng muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật!

"Rốt cuộc ngươi là ai? Ẩn náu bên cạnh bổn vương có mục đích gì?" Tích Phong lớn tiếng chất vấn.

Không ngờ nàng nghe xong, chỉ ngửa mặt lên trời cười to một trận, có lẽ là do động đến vết thương, tiếng cười nghe có chút quái dị: "Thiếp là người như thế nào? Đã nhiều năm như vậy, ngay cả thiếp là người thế nào chàng cũng không biết sao? Thiếp là phi tử của chàng, chính chàng phong làm Ngu Cát nương nương. Thiếp ở lại bên cạnh chàng, tất nhiên là vì cố gắng hoàn thành nghĩa vụ của một phi tử, hầu hạ chàng."

"Đừng nói bậy, Bổn vương muốn ngươi nói thật!"

"Ha ha...... Ha ha ha ha...... Cái gì là lời nói thật, những câu thiếp nói đều là nói thật!"

Thật ra thì nàng đã sớm biết chàng dùng phương pháp không bình thường giúp Điệp Tuyết tăng cấp bậc của hồ đan lên, nhìn chàng từng bước đẩy người mình yêu thương nhất vào cái chết, trong lòng nàng đặc biệt thoải mái.

Chỉ cần trí nhớ kiếp trước của chàng chưa trở về, chàng sẽ tiếp tục làm chuyện tổn thương đến Diệp Tuyết, cho đến khi tất cả mọi chuyện không thể nào quay lại được.

Mình muốn nhìn xem thật nhanh, khi Diệp Tuyết chết đi, thời khắc nguyên thần bị dập tắt, toàn bộ trí nhớ kiếp trước của chàng bị mình và Cửu Dao phong ấn sẽ trở lại, vẻ mặt của chàng sẽ như thế nào! Đến lúc đó, tiện nhân Cửu Dao nói lời không giữ lời kia, cũng sẽ không có kết quả tốt!

Trí nhớ trở lại hơn ba vạn năm trước......

Vốn dĩ, khi Tích Phong và Lạc Băng đại chiến bảy bảy bốn mươi chín ngày, cuối cùng bởi vì nguyên thần tiêu hao quá mức, khi kết thúc kiếp này đi luân hồi chuyển thế hai người đã động tay động chân trong đường hầm luân hồi, phong ấn toàn bộ trí nhớ đời trước của chàng.

Vì kiếp sau có thể đến gần chàng thêm một chút, trên cùng một điểm xuất phát, hai người tự phế tất cả pháp lực của mình trong đường hầm luân hồi, cũng đi vào luân hồi. Còn ước định, đời sau cho dù ai tìm được Tích Phong trước, nhất định không được ra tay trước, mà phải đợi hai người tập trung lại sau đó đi tìm chàng, hơn nữa bất kể dùng phương pháp gì, cũng phải làm cho chàng yêu hai người bọn họ cùng lúc.

Nhưng Ngu Cát tuyệt đối không ngờ rằng, Cửu Dao không tuân thủ ước định, không lâu sau khi chuyển thế đã lén lút tìm được Tích Phong, và giấu chàng đi.

Vì có thể cùng Tích Phong ở chung một chỗ mỗi ngày, nàng còn tìm yêu quái tới giả trang làm sư phụ của hai người, sau đó người sư phụ này luôn tìm các loại cơ hội bảo hai người ở riêng với nhau. Sau đó vì việc phát triển nhanh hơn, đứt khoát kêu người tới, diễn một vở cha con cách biệt sống chết, tiết mục phụ thân giao nữ nhi cho học trò mình coi trọng nhất.

Tích Phong là nam tử trọng tình trọng nghĩa, đồng ý, thì sẽ không đổi ý nữa.

Vì vậy Cửu Dao đã thành công kéo chàng đến bên cạnh mình.

Thời điểm khi Ngu Cát biết rõ chân tướng, Tích Phong đã là vua của Yêu Giới, mà Cửu Dao đã thành  hoàng hậu của Yêu Giới, lúc ấy nàng tức giận đến thiếu chút nữa đã vọt vào cung điện yêu giới, kéo con tiện nhân kia ra lăng trì. Nhưng cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng kích động, nếu nàng thật sự đi vào như vậy, chỉ có thể giết mình, cho nên...... Phải bàn bạc kỹ hơn.

Vì vào cung, nàng cố ý diễn một vở kịch trên đường đi ra ngoài của Yêu Vương, gọi chàng cứu mình.

Vì báo ân, cho nên lấy thân báo đáp, cứ như vậy, vào cung một cách danh chính ngôn thuận.

Ở trong cung nhìn thấy Cửu Dao đã trở thành vương hậu nàng phải thu lại tất cả lệ khí trên người, mang tất cả thù hận và tức giận dồn nén lại trong lòng, cung kính kêu một tiếng tỷ tỷ, cũng làm rất nhiều chuyện, khiến Cửu Dao tin tưởng mình xảy ra chuyện không may trong đường hầm luân hồi, cũng mất đi trí nhớ của kiếp trước.

Thậm chí, vì để cho nàng không sinh lòng nghi ngờ, mình cố ý biểu hiện đối với Yêu Vương vô cùng lạnh nhạt, ngay cả khi Tích Phong ban cho Lôi Đình điện cũng không ở thường xuyên, mà ở bên ngoài cả ngày, ngay cả bóng dáng cũng không thể nào thấy được.

Chẳng qua sau đó, là tình cờ ép Cửu Dao đến không gian dị giới, nàng lại càng không ngờ tới bỗng nhiên Diệp Tuyết lại xuất hiện,.

Nhưng mà dường như ngay cả ông trời cũng đang giúp nàng, Diệp Tuyết kia lại chính là chìa khóa mở cánh cửa Thời Không, Tích Phong muốn đưa Cửu Dao về từ không gian dị thế, nhất định phải lấy hồ đan của Diệp Tuyết. Ha ha ha...... Mình chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt, sau đó nhúng tay vào lúc cần thiết, lửa cháy đổ thêm dầu, là có thể ngồi xem trò hay rồi!

Chỉ tiếc là người định không bằng trời định, nàng làm nhiều như vậy, tất cả đều phát triển theo kế hoạch của nàng, nhưng mà vừa đến đây, đã gặp phải Thất Thải Phượng Hoàng nguy hiểm kia, đến nỗi rơi vào kết cục này!

"Hoa Niệm ở đâu? Ngươi dẫn nó đi đâu?" Nếu nàng không muốn trả lời những vấn đề kia, hắn cũng không hỏi, chính là đến lúc đó mình phái người đi thăm dò, hiện tại quan trọng nhất là tìm được hài tử.

"Ha ha...... Nó đã chết."

"Ngươi nói cái gì?"

"Thiếp nói nó đã chết." Ngu Cát cười lạnh nhìn hắn: "Ngay cả thiếp cũng đã bị tổn thương đến tình trạng này, chàng cảm thấy nó còn có còn có khả năng sống sót sao?"

"Ngươi......" Tích Phong lắc đầu, không tin. Hài tử kia vừa mới được sống lại, như thế nào lại có thể chết như vậy chứ? Hơn nữa nó là máu mủ ruột thịt của mình, nếu nó gặp nạn, mình không thể không có một chút cảm ứng nào: "Ngươi nói láo!"

"Có tin hay không là tùy chàng!"

"Ngươi lại khiêu chiến sự nhẫn nại của Bổn vương một lần nữa sao, không sợ bây giờ Bổn vương giết chết ngươi sao?"

"Chuyện nên làm đã làm xong, chết thì có làm sao? Chỉ tiếc là không được nhìn thấy kết cục đặc sắc nhất!" Ngu Cát rất là thuận theo nhắm hai mắt lại, không hề sợ hãi chút nào.

"......" Đối phương thản nhiên như vậy, ngược lại khiến Tích Phong không biết làm thế nào cho phải.

Cứ giết nàng như vậy, từ nay về sau rất nhiều chuyện như đá bỏ biển, không còn cơ hội kiểm chứng. Nhưng không giết nàng...... Lửa giận trong lòng kia, còn thù của Hoa Cơ...... Biết trả cho ai!

"Động thủ đi? Sao không động thủ đi?" Thừa dịp này chết đi, thật ra cũng không có gì không tốt. Dù sao cũng hơn chờ hắn nhớ lại tất cả kí ức kiếp trước, sau đó mạnh mẽ phát tiết tất cả tức giận lên người mình!!

"Chịu chết đi!!" Tích Phong đột nhiên giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay hiện ra một ngọn lửa màu xanh u tối, lửa kia muốn đốt đến trên người của Ngu Cát, có thể khiến cho nàng hóa thành tro bụi trong khoảnh khắc.

"Dừng tay." Một tiếng quát to từ đỉnh đầu truyền đến, Tích Phong hơi do dự một chút, động tác bổ xuống chậm một bước, Ngu Cát đã được cứu đến bên cạnh một con rồng.

Đó là loại rồng gì vậy! Toàn thân màu tím, thậm chí ngay cả mắt và long giác đều có màu tím, vừa rồi bay tới, như một tia chớp màu tím thổi qua, tốc độ cực nhanh, ngay cả Tích Phong cũng phải trợn mắt.

"Ngươi chính là người làm tổn thương Lôi Ngao?"

"Đúng vậy." Tử Long vòng quanh Tích Phong hai vòng, miệng phát ra long ngâm chói tai, kèm theo lời nói lạnh thấu xương: "Vốn định để ngươi sống lâu thêm mấy ngày, không ngờ chính ngươi lại tìm tới cửa, vậy bây giờ ta sẽ thành toàn cho ngươi."

Tử Long giương nanh múa vuốt, mãnh liêt công kích về phía Tích Phong. Hắn lắc mình né tránh, đồng thời trên người hiện ra ánh sáng màu xanh, từ trong cơ thể của hắn phun ra ngọn lửa U Lan, như bức tường che chở bảo hộ xung quanh hắn......

Tử Long công kích mấy lần, đều bị ngọn lửa xung quanh hắn bức lui trở lại.

"Muốn giết ta, thì phải xem ngươi có đủ khả năng hay không." Tích Phong cười nhạt, đổi phòng ngự thành tấn công, tay phải ngưng tụ thành một quả cầu lửa màu đỏ, lớn dần, lớn dần, sau đó giơ đến đỉnh đầu, ra sức đẩy về phía đối phương.

Rồng thích đùa giỡn với những cái hình tròn.

Tử Long cậy vào mình có đạo hạnh cao thâm, nhìn thấy một quả cầu bay tới, há miệng nuốt. Không ngờ vừa mới nuốt vào, không phun ra được. Hỏa cầu đấu đá lung tung trong cơ thể, hắn đau đến mức phải lăn lộn trên không trung, lộn ba trăm sáu mươi năm độ, trong miệng phát ra một tiếng lại một tiếng kêu thảm thiết.

"Tử Long, rời khỏi nơi này." Ngu Cát kinh hãi. Đều do Tử Long quá lỗ mãng quá khinh địch, bằng không, lấy đạo hạnh của Tử Long, Tích Phong hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.

......

Không trung truyền đến tiếng xé gió, một vệt chớp tím thoáng qua, Tử Long đã kéo theo Ngu Cát rời đi!

Tích Phong đứng tại chỗ không nhúc nhích, không có ý định đuổi theo.

Biết người biết ta, mới có thể đánh bại kẻ địch giành chiến thắng. Mới vừa rồi khảo nghiệm bản lĩnh, Tích Phong biết, thực lực của đối phương, cũng không dưới thế mình, thậm chí...... Còn cao hơn mình rất nhiều!

Tử Long nuốt hỏa cầu của mình, lại còn có thể giãy dụa chạy trốn, làm cho hắn không dám tưởng tượng. Nếu đổi lại là người có tu vi xấp xỉ mình, chỉ sợ cũng bị xào thành tro rồi. Nếu là Lạc Băng, cũng không thể tiếp được một chiêu kia của mình!

Thế gian quả nhiên là tiềm tàng nhân tài, Nhân Ngoại Hữu Nhân, Thiên Ngoại Hữu Thiên!!

......

Đêm đã khuya, xung quanh cũng không có hơi thở của Hoa Niệm, Tích Phong không thể không đi về trước, ngày mai lại tính.

......

Mà bên kia, ở trên vách đá thật cao, có một thạch động, cửa động có hai gốc cây thần nghiêng ngả, Băng Phượng và hỏa Hoàng đang đậu ở phía trên hai gốc cây đó.

Trong thạch động lóe ra ánh lửa, trên cỏ khô Nguyệt Tiểu Điệp đang nằm ở một bên, chuẩn bị đi ngủ. Mà Hoa Niệm còn đang ngồi ở bên đống lửa, nhàm chán gảy que củi.

Đi vào bên trong."Thời gian không còn sớm, làm lửa nhỏ một chút rồi đi ngủ." Ánh lửa hiện tới hiện lui, làm cho nàng tâm phiền ý loạn, ngủ không yên.

"Tỷ tỷ, đệ đói rồi."

"Chịu đựng, một lúc nữa là trời sáng rồi, ngủ."

"Nhưng bụng của đệ thật sự rất đói, đói bụng nên đệ không ngủ được." Hoa Niệm sờ bụng, đáng thương nhìn nàng.

"Không ngủ được cũng phải ngủ."

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ xinh đẹp, van cầu tỷ, cho đệ ăn chút gì đi, bằng không, đệ thật sự sẽ không ngủ được...... Nếu đệ không ngủ được, đệ sẽ ngồi ở đây một đêm, cho dù đệ yên lặng không phát ra một chút tiếng động nào, nhưng mà bị đệ nhìn, tỷ có thể ngủ được sao? Huống chi, tỷ nhẫn tâm để cho đệ phải chịu giày vò này sao?" Hoa Niệm tiếp tục làm nũng.

Chỉ tiếc lần này nó dùng sai chiêu rồi, con gái người ta thích nó khen tặng, nhưng không thích làm tỷ tỷ để cho nó làm nũng, hơn nữa cách tốt nhất để giải quyết cái gì mà bụng đói nên không ngủ được, ngón tay tạo thành Lan Hoa Chỉ, nhẹ nhàng bắn ra, Hoa Niệm nhắm hai mắt lại ngã xuống bên cạnh đống lửa.

"Không ngủ được? Đánh ngất xỉu không phải ngủ thiếp đi sao! Hừ ~!"

......

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi đến tận cùng bên trong động.

Hoa Niệm vuốt vuốt đầu vẫn cảm thấy đau, bò dậy từ trong đống cỏ, liếc nhìn bốn phía một vòng, rõ ràng chỉ còn lại một mình nó.

"Tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu? Tỷ tỷ...... Tỷ tỷ?" Gọi vài tiếng không ai trả lời, chạy đến cửa động xem một chút. Nhưng mà sau khi nhìn thấy rõ tình huống bên ngoài, nó sợ đến mức co người lại lùi về sau, hai chân nhũn ra một chút.

Rốt cuộc nơi này là nơi nào?

Tối qua lúc tỷ tỷ mang nó lên trời đã tối, khắp nơi đen thui, cho nên nó cũng không nhìn thấy gì hết. Bây giờ vừa nhìn, những giọt nước rơi xuống ngẫu nhiên, từ thạch động nhìn xuống, mây trắng lại có thể ở dưới mấy vạn trượng, biển mây cuồn cuộn, tùy ý dâng trào.

Rốt cuộc đây là nơi nào? Cửu Trọng Thiên sao?

"Ngươi tính làm gì? Chẳng lẽ muốn chạy trốn?" Giọng nói của Nguyệt Tiểu Điệp vang lên từ ngoài cửa động, ngay sau đó, nàng bay vào động như một cơn gió.

"Làm sao có thể, tỷ tỷ." Hoa Niệm vội vàng chạy vào trong thạch động, trên mặt là nụ cười lấy lòng: “Chỉ là đệ tỉnh dậy không thấy tỷ tỷ xinh đẹp đâu, trong lòng thật là nhớ, cho nên mới đến cửa động để chờ đợi tỷ." Huống chi, tỷ tỷ, tỷ đang lo lắng cái gì vậy? Nơi này cao như vậy, với chút pháp lực kia của mình, chính mình sẽ không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

"A ~!" Nguyệt Tiểu Điệp lạnh lùng cười một tiếng: "Tối qua ngủ ngon chứ?"

"Vâng vâng, ngủ ngon vô cùng. Bởi vì có tỷ tỷ xinh đẹp ở bên cạnh, cho nên đệ ngủ rất ngon, từ nhỏ đến lớn chưa từng ngủ ngon như vậy."

"Vậy thì tốt." Nguyệt Tiểu Điệp hài lòng đáp một tiếng. Coi như ngươi thức thời!

Nàng ném cho nó mấy con thỏ và mấy quả dại mới đi hái buổi sáng: "Ăn đi, tránh cho chết đói ta còn phải nhặt xác cho ngươi."

"Cám ơn tỷ tỷ xinh đẹp." Hoa Niệm cầm mấy đồ vật này nọ đi qua, đầu tiên là cầm trái cây xoa xoa trên người, lại đưa tới trước mặt nàng: "Tỷ tỷ, cái này đệ đã lau sạch, tỷ ăn đi."

"Không có việc gì đừng lấy lòng, ta không để mình bị xoay vòng vòng đâu." Miệng nói như vậy, nhưng tay đã đưa ra, nhận lấy trái cây.

"Ha ha, tỷ tỷ đối với đệ tốt như vậy, đệ làm như vậy, chỉ là muốn đối với tỷ tỷ tốt hơn một chút mà thôi." Nói xong, cầm lấy trái cây đỏ đỏ, vui vẻ cắn xuống một miếng. Lập tức, chất lỏng đỏ thẫm ngọt ngào chảy xuống theo khóe miệng của nó: "Oa, tỷ tỷ, tỷ hái trái cây thật ngon, ăn ngon quá."

"......" Nguyệt Tiểu Điệp đưa mắt trừng hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ, nhưng mà không có tức giận.

Trong lòng thầm kêu không ổn, xong rồi xong rồi, sao tiểu bất điểm này lại biết nói chuyện như vậy!

Thật ra mặc dù pháp lực của Nguyệt Tiểu Điệp cao cường, nhưng mà lúc này nhiều nhất nàng cũng chỉ là một tiểu nha đầu Hoàng Mao, tiểu nha đầu mới vào giang hồ, gặp gỡ một con tiểu hồ ly phúc hắc, không bị lắc lư đến thần hồn điên đảo mới là lạ. Chết tử tế cũng không xong, con tiểu hồ ly này giỏi nhất là dùng mặt Tiểu Chính Thái để lường gạt người khác đến người chết không đền mạng. Nghĩ manh thì manh, nghĩ tuấn thì tuấn, nhất định là lừa bịp!!

"Tỷ tỷ, ăn hết trái cây cũng không thể đỡ đói, nhìn đệ nướng thịt thỏ cho tỷ ăn, khẳng định tỷ sẽ thích."

Nguyệt Tiểu Điệp không có phản ứng, mà đi tới nằm trên một đống rơm, một tay gối sau đầu, nhắm mắt dưỡng thần, tùy ý để nó giày vò.

Sơn động nho nhỏ tràn đầy mùi thịt nướng, bụng không nhịn được hấp dẫn, lại có thể xì xào kêu lên, nàng mới không kiên nhẫn mở mắt: "Nướng xong chưa? Toàn bộ sơn động tất cả đều là mùi thịt nướng, đợi lát nữa ngươi nghĩ biện pháp làm hết mùi đi."

"Tuân lệnh, tỷ tỷ xinh đẹp." Hoa Niệm nghe lời đồng ý, sau đó đứng lên từ bên cạnh đống lửa, cầm thịt thỏ vừa nướng xong như hiến vật quý giơ lên trước mặt nàng: "Tỷ tỷ, trước tiên tỷ nếm thử thịt thỏ nướng, có hợp khẩu vị của tỷ không."

Nàng đoạt lấy có chút thô lỗ, thuận tiện còn ném cho nó một cái xem thường.

Tên tiểu gia hỏa này, thế nào lại đáng yêu như vậy?

Không được không được, quyết không thể biểu hiện ra. Nó chỉ là một món đồ chơi mình tìm lúc nhàm chán thôi, trong ngũ giới, không có một người nào là người tốt. Nàng sớm muộn cũng giết sạch người của thế giới này, không chừa một ai!

Đang cầm thịt thỏ, cũng không lo lắng hình tượng của mình, há mồm cắn một miếng......

Lập tức, cả miệng đầy dầu mỡ......

Mùi thịt thỏ và mùi củi đốt thơm ngát xen lẫn với với nhau cùng một chỗ, hơn nữa da thỏ giòn giòn, trực tiếp khiêu chiến vị giác cấp cao nhất.....