Không có ai trông coi, ngược lại làm cho việc của Hoa Cơ rất dễ thực hiện.
Nàng là Hoa Yêu, nắm trong tay tất cả cây cối và hoa cỏ mọc rễ, nảy mầm, nở hoa, kết quả. Cho nên nàng là người có năng lực dựng dục cường đại nhất trên đời này. Vì có năng lực, nàng có thể thực hiện hoàn mỹ pháp lực hạng nhất, gọi là lấy mạng đổi mạng.
Nói như vậy, thường thường là yêu quái có đạo hạnh cao mới có thể đổi mạng của yêu quái có đạo hạnh thấp, bởi vì việc này, năng lượng của thế gian mới có thể vĩnh hằng. Mà Hoa Cơ có thể lật đổ sự vĩnh hằng này, lấy mạng của yêu quái đạo hạnh thấp đổi mạng của yêu quái đạo hạnh cao, hơn nữa sau khi đổi mạng, còn có thể thành công đẩy pháp lực và tu vi của đối phương tăng lên trên mức hiện có.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng tối lại, bước chân của Hoa Cơ có chút không ổn định, tựa như đạp trên mây. Từ từ bước đến bên cạnh xe trượt tuyết, cầm tay của hắn lên, đặt trước ngực mình.
"Ca ca, huynh thật ngốc."
Tóc vàng xanh trên người từ từ khôi phục thành màu xanh lá cây, như một dòng chảy màu xanh biếc, dài ra với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, đến khi ngọn tóc chạm đến mặt đất, ngọn tóc màu xanh lá cây lại có thể dài ra như lá dây leo, nằm rạp trên mặt đất, tiếp tục sinh trưởng bốn phía. Sức sống tràn đầy, làm cho người ta lo lắng cơ thể sẽ biến thành dây leo, có thể vì thế mà Hoa Cơ nàng sẽ không rời đi được hay không.
"Thật ra thì chỉ cần huynh ở đây, cho dù gặp bao nhiêu khó khăn, muội sẽ không bị đánh bại. Bởi vì muội biết nếu như muội đau lòng, huynh có thể càng khó chịu hơn muội, cho nên vì huynh, muội sẽ càng kiên cường hơn so với người khác."
Bởi vì thành dây leo đã leo lên xung quanh vách tường, ở trên vách tường nở ra nhiều đóa hoa diễm lệ, lộng lẫy như mẫu đơn, hương thơm như hoa mai, càng quân tử hơn hoa lan. Nhụy hoa tỏa ra sắc tím nhàn nhạt, rất duy mỹ, cũng rất thê lương.
"Nhưng ca ca, huynh lại lựa chọn một con đường không có lối về, vì tìm Long Châu để có thể chữa khỏi vết thương trên mặt cho muội, huynh gạt muội đi Bắc Hải. Từ nay về sau, muội và huynh cách biệt sống chết. Huynh vì muội mà chết, nhưng bởi vì không có đạt được mục đích cuối cùng, huynh chết không nhắm mắt. Mà muội, vốn đã đã bị hủy dung nhan, hiện tại lại mất đi huynh, sống cũng không còn ý nghĩa gì."
Ở giữa mấy nụ hoa, những tinh linh nhỏ bay ra kích cỡ giống như đom đóm, trên người phát ra những chấm nhỏ y hệt ánh sáng, từ đóa hoa này bay đến đóa hoa khác, trong miệng hát khẽ những khúc ca đau buồn, mang theo mùi vị sinh ly tử biệt.
"Cho nên, do huynh và muội cùng bất mãn với tình trạng hiện tại, không bằng dùng tính mạng của muội đổi về tính mạng của huynh. Tích Phong nói, nếu như muội chết, sẽ đánh hài tử của muội vào vạn kiếp bất phục, đây là điều duy nhất mà muội bận tâm trên đời này. Cho nên chờ muội chết rồi, xin huynh có thể khuyên chàng một chút, bảo chàng xem đứa bé kia là một phần máu mủ ruột thịt của chàng, tha đứa bé một mạng, không cần làm khó đứa bé, sớm đưa đứa bé đi đầu thai chuyển thế. Nếu như chàng thật sự không nghe, khư khư cố chấp, vậy muội cũng không xen vào được."
Trên tường hoa đã bắt đầu kết quả, hoa lớn như vậy, đã kết một vài quả kích cỡ tương đương như trân châu phát ra ánh sáng màu đỏ. Trên đầu của quả có hai cái râu dài màu huỳnh quang, mấy quả đó nối liền nhau, dệt thành một lưới huỳnh quang.
"Ca ca, nếu như vì muội làm như vậy, khiến cho huynh giận muội, muội chỉ có thể nói: huynh không thể nhìn muội đau lòng, sao muội có thể trơ mắt nhìn huynh chết! Ca ca, gặp lại sau." Hoa Cơ nói xong, ánh sáng trong phòng lập tức chấn động, ánh sáng đỏ và ánh huỳnh quang xen vào nhau, dung hợp, cuối cùng hội tụ thành một bó, bắn vào đỉnh đầu của nàng, một lát sau, lại giống như có sinh mệnh, bắn ra từ đỉnh đầu của nàng, chui vào đầu của Lôi Ngao.
Ánh sáng trên trái cây từ từ yếu đi, như bị rút đi một chút sinh mạng, cuối cùng dọc theo đường đi của ánh sáng, cùng chìm vào bóng tối, cuối cùng, đặt dấu chấm tròn hoàn mỹ trên gương mặt hắn.
Từ viền mắt của Hoa Cơ rơi xuống hai hàng nước mắt......
Hai chân từ từ biến thành hình dáng rễ cây, đá cẩm thạch bên trong nứt ra, rễ cây đâm sâu vào trong đất.
Thân thể bắt đầu biến đổi, dung nhan trên mặt đã trở nên mơ hồ......
Vài giây sau, thân thể uyển chuyển kia cũng biến thành thân cây......
Bị hủy, toàn bộ khuôn mặt, cũng hòa vào trong thân cây......
Chỉ có đôi tay kia, đôi tay ấm áp đang cầm tay hắn dần dần bắt đầu thay đổi, không có dung nhập vào bên trong thân cây, mà biến thành hai chạc cây, dùng tư thế chặt chẽ, để tay hắn ở bên cây......
Nước mắt rơi xuống trên đất, tan vào trong đất.
Vào thời khắc này, Lôi Ngao từ từ mở mắt ra, vừa rồi tất cả những gì nàng nói, hắn đã nghe được hết, nhưng không cách nào ngăn cản.
"Muội muội, là huynh hại chết muội, là do huynh sai, là lỗi của huynh!!" Hắn lăn xuống từ trên xe trượt tuyết, va phải đèn hoa sen trên giường, nhào vào thân cây: "Muội muội, muội muội của huynh...... "
Nước mắt hắn rơi như mưa, nước mắt rơi xuống rễ cây, thân cây do Hoa Cơ biến thành cây bỗng nhiên bắt đầu nhanh chóng lớn lên, lớn lên vừa cao vừa to. Chỉ nghe tiếng "Ầm ầm", nóc phòng tối bị hất tung, vốn là dây leo leo ở trên tường như được thả ra, theo thân cây dài ra về phía bầu trời, những đóa hoa diễm lệ nở rộ lần nữa, hương hoa tỏa khắp trong và ngoài ngũ giới......
Bên trong ngũ giới, các loại hoa, mặc kệ mùa, mặc kệ nơi chốn, mặc kệ thời tiết, cũng bắt đầu nở rộ. Trong lúc này, muôn hoa đua sắc......
Lôi Ngao biến trở về nguyên hình, vỗ cánh bay lên trời cao, lượn vòng trên ngọn cây, từng tiếng, kêu ai oán.
Đưa tới vô số chim tước bay cao trên không trung, bay quanh phía sau hắn, trong lúc nhất thời, bách điểu đua tiếng......
Trăm hoa đua nở, bách điểu đua tiếng, là cảnh tượng thái bình tốt lành. Nhưng bây giờ, này trăm hoa đua nở, là vì đưa hoa thần ngày xưa của họ một đoạn đường cuối cùng; bách điểu đua tiếng, đây là hót khúc nhạc buồn.
Nàng biến thành đại thụ, dù cao đến trời mây, nhưng không có linh hồn, dù có thể sống lâu dài như trời đất, nhưng không thể tu luyện thành Yêu, biến hóa thành người một lần nữa rồi!
......
*******
Tích Phong thấy cảnh này, vội vã đi tới sau núi, nàng chết rồi, đứa bé kia chẳng phải là......
Cửa đá mở ra, quả nhiên, phong ấn đã bắt đầu xuất hiện vết nứt, chỉ thấy ánh sáng bắn ra từ trong phong ấn, sau đó tiếng "Rắc rắc rắc rắc" ở bên trong vang lên, phong ấn hoàn toàn vỡ vụn, như thủy tinh, rơi đầy xuống đất.
Trong ánh sáng, một bé trai tám tuổi đi ra từ bên trong, trên là vẻ mặt khổ sở, sau khi nhìn thấy hắn, lập tức nhào vào trong ngực của hắn: "Phụ vương, có phải mẫu phi chết rồi hay không ạ?" Phụ vương phong ấn mình nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ mình cũng chưa từng oán hận, ngược lại còn tương đối cảm kích. Vì mẫu phi, mình nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần mẫu phi có thể sống thật tốt, dù bị phong ấn đời đời kiếp kiếp mình cũng tâm cam tình nguyện.
Mặc dù bị phong ấn ở bên trong sơn động này, nhưng đối với những chuyện đã xảy ra ở thế giới bên ngoài, nó vẫn biết rõ. Bởi vì chỉ cần phụ vương ở trong cung, cho dù bận rộn thế nào, mỗi ngày sẽ dành chút thời gian đến trò chuyện với mình. Chuyện gì cũng nói, thỉnh thoảng có lúc ngay cả cơm trưa ăn món gì cũng giải thích cho mình từng chút một. Tuy rằng mình không có cách nào để trả lời, nhưng mình biết, phụ vương có thể cảm ứng được. Hai người có quan hệ huyết thống, có một loại tâm linh cảm ứng nào đó mà người ngoài không thể nào so sánh được.
Tích Phong nâng đầu bé trai lên, lau đi nước mắt trên mặt nó: "Nam nhi đổ máu không đổ lệ, cho dù mẫu phi con đã chết, nhưng nếu như nàng biết bởi vì cái chết của nàng, không những cứu về Lôi Ngao, còn để cho con sống lại, nàng chắc chắc sẽ rất vui vẻ."
"Vâng vâng, con không khóc."
Tích Phong vui mừng gật đầu, xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay chợt lóe lên ánh sáng, bỗng nhiên xuất hiện một sợi dây chuyền, phía trên treo một viên Thủy Châu trong suốt nặng trũi. Treo bên trong, khảm một cái cây nhỏ, trên mặt nở ra hai đóa nhỏ màu vàng, trên nhụy hoa xuất hiện hai chữ: Hoa Niệm.
"Niệm Niệm, đây chính là nguồn gốc tên của con mà phụ vương đã nói." Hoa Niệm, tưởng niệm Hoa Cơ: "Phụ vương hi vọng từ nay về sau con sẽ mang sợi dây chuyền này, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không tháo nó xuống. Như vậy, mẫu phi con có thể ở bên cạnh con mãi mãi." Nếu gửi nỗi nhớ mẫu phi của con vào vòng cổ, chỉ cần Niệm Niệm đeo nó, ở chỗ nào đó mẫu phi của con nhất định sẽ cảm ứng được.”
"Dạ, nhi thần xin nghe theo lời dạy của phụ vương."
"Con ngoan."
"Phụ vương, con có thể đi xem mẫu phi một chút không? Người đã nói với con, mẫu phi là cô gái dịu dàng hiền thục nhất trên đời này, xinh đẹp nhất và rung động lòng người nhất trên đời này, nhi thần muốn nhìn thấy mẫu phi một lần cuối.
"...... Đi theo phụ vương." Tích Phong không nói thêm gì, cầm tay đứa bé, đưa nó ra khỏi sơn động, bay về phía cây đại thụ mới mọc lên.
Có lẽ bởi vì nó là miếng thịt rơi xuống từ trên người nàng, ngay khi Hoa Niệm tới gần, khi không có gió cái cây không linh hồn bỗng nhiên đung đưa, cây lá rậm rạp, phát ra tiếng tí tách như tiếng khóc.
"Mẫu phi......" Nó dừng lại ở cạnh thân cây, dùng âm thanh non nớt kêu. Không cần ai nói, nó vừa nhìn thấy là biết ngay đây chính là mẫu phi của mình: "Mẫu phi, mặc dù không thấy được hình dáng lúc biến thành người của người, nhưng nhi thần biết, mẫu phi có thể tạo ra những đóa hoa mỹ lệ như thế, nhất định là người nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời này." Đứa bé nói xong, bay lên trời, đưa tay hái xuống một đóa hoa từ trên cây, kéo mở y phục trên người, che hoa đóa ở trước ngực. Chỉ chốc lát sau, đóa hoa đã chìm vào da tay của nó, trở thành một hình xăm đóa hoa sống động trên người nó.
Lôi Ngao ở trên không trung phát hiện khác thường, nhìn kỹ, lại phát hiện Tích Phong đang ở phía dưới, bên cạnh hắn, có một đứa bé. Nhìn qua không ngờ lại giống hắn đến vậy, mà có một mái tóc màu xanh lá cây, tóc dài tràn đầy sức sống, giống như là lấy xuống từ trên người của Hoa Cơ.
"Đại Vương." Hắn biến trở về hình người, hạ xuống bên cạnh hai người. Đầu tiên là hướng về Tích Phong hành lễ, sau đó mới quan sát đứa bé trước mặt ở khoảng cách gần, ánh mắt kia, miệng kia, chính là lấy xuống từ trên người Tích Phong sau đó biến nhỏ mà thành: "Đại Vương, nó là?"
"Niệm Niệm, gọi cậu." Tích Phong vỗ vỗ lưng đứa bé, nhỏ giọng mà nói ra.
"Cậu." Mặc dù hơn nghìn năm qua, người mà nó gặp qua cũng chỉ có một mình phụ vương, thế nhưng nó không hề sợ người lạ. Một tiếng cậu, tiếng gọi làm cho trái tim Lôi Ngao run lên: "Cháu...... là con của Hoa Cơ? Thế nhưng không phải nó......" Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Tích Phong nghi ngờ.
"Niệm Niệm là con của Hoa Cơ, còn là con của Bổn vương." Một câu nói, cái gì cũng không giải thích.
Cũng tốt hổ dữ không ăn thịt con, có ẩn tình khác cũng được, lúc này, Lôi Ngao cũng không muốn nghĩ đến câu trả lời nữa. Bởi vì kết cục thế này, đã là hoàn mỹ nhất rồi. Đứa bé xuất hiện, hắn vốn đã nản lòng thoái chí, một lần nữa tìm được nơi gửi gắm: "Niệm Niệm, cháu tên là Niệm Niệm thật sao? Lại đến gọi một tiếng cậu."
"Cậu, cậu, cậu!"
"Ôi, cháu ngoan của ta." Lôi Ngao ôm hắn, trên mặt đất xoay một vòng lớn: "Muội muội, muội thấy được không? Đây là con của muội......"
......
Cả Yêu Giới, nhất thời đau lòng vì Hoa Cơ nương nương qua đời, lại rung động vì Hoa Niệm xuất hiện.
Buổi tối, Hoa Niệm được dẫn đi nghỉ ngơi, Tích Phong và Lôi Ngao cùng nhau ngồi xuống bàn để bàn bạc công việc.
"Ngươi nói ngươi nghi ngờ Ngu Cơ âm thầm tính toán ngươi?" Hỏi ra lời này, Tích Phong không phải dùng giọng nói kinh ngạc, mà là dùng giọng nói gần như không có chút bất ngờ, giống như là nói lại một lần lời nói của đối phương.
"Đại Vương người cũng đồng ý lời của thần sao?"
"Ngươi nói ra suy đoán của ngươi, nói ra cho Bổn vương nghe một chút." Tích Phong cũng không trả lời, mà bảo hắn nói ra lý do nghi ngờ.
Thật ra thì cho tới nay, hắn đều cảm thấy Ngu Cát là một người không thích tranh giành, bởi vì nàng đối với chuyện gì cũng vô cùng thờ ơ. Tranh đấu gay gắt, âm mưu tính toán loại chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ không liên quan đến nàng. Cho đến trước đó vài ngày, khi mình và Tuyết Nhi tắm rửa, lại trúng phải loại độc xấu xa, hắn cầm đóa hoa đã tìm thấy khi tìm khắp đáy ao một lần, cuối cùng phát hiện một lọ dược thủy ở trong điện Lôi Đình của Ngu Cát có mùi giống đóa hoa kia như đúc. Hắn lén lấy một chút, sau đó kêu hai con tiểu yêu làm thí nghiệm, xác định chính là cùng một loại độc.
Nhưng bởi vì nàng chưa từng làm ra việc gì quá đáng, cho nên mình đối với chuyện này, tỏ thái độ mắt nhắm mắt mở. Trong lòng luôn là nghĩ, chuyện này...... Có lẽ là nàng nhất thời hồ đồ, lại thêm có thể là, trong lúc vô tình nàng nhỏ độc vào trong nước tắm, không hề giống bất cứ ai.
Lôi Ngao hắng giọng một cái, nói ra một số những manh mối mà mình đã suy luận mấy lần trước: "Thứ nhất, Tử Long ở Bắc Hải, hơn nữa Ngu Cát nàng còn có thể biết được vị trí vô cùng chính xác, cái này làm cho thần có chút hoài nghi. Suy cho cùng chuyện Tử Long có tồn tại hay không chúng ta cũng không biết, dọc theo đường đi, thần cũng hỏi rất nhiều người, không ai nghe nói qua có chuyện như vậy về Tử Long. Nói rõ, nếu không thì nàng cho vị trí giả, là tùy ý bịa một cái. Nếu không thì đó là một cái bẫy, cố ý thiết lập tại nơi đó, sau đó nói cho thần biết vị trí cụ thể, chờ thần chui vào bên trong."
"Thứ hai, bởi vì biết thần muốn xuống nước, mà kỹ năng bơi của thần không tốt, Ngu Cát chủ động đề nghị tặng Tị thủy châu (*) cho thần. Thế nhưng thời điểm thần đến Bắc Hải lấy ra sử dụng, mới biết cái này làm gì tránh được nước, rõ ràng chính là hút nước. Thần mang theo hạt châu kia nhảy vào trong nước, nước giống như có sinh mệnh, bao vây thần gắt gao, động một chút cũng khó khăn, cho tới khi thần chết đuối.”
(*) Tị thủy châu: Viên ngọc tránh nước ))
"Thứ ba, từ trước đến nay thần không có gì kẻ thù nào, nhưng lại có người xuất hiện ngay bên cạnh thần sau khi thần chết, mà còn muốn đánh cho thần hồn bay phách tán. Ngoại trừ Ngu Cát người nắm rõ vị trí của thần, thần không nghĩ ra có người nào khác có thể làm ra chuyện như vậy." Khi hắn nói chuyện những vết sẹo trên mặt rung lên.
"Nhưng tại sao nàng muốn giết ngươi? Mục đích là gì?"
"Cái này có thể có rất nhiều lý do, vì tranh thủ tình cảm, vì ghen, hoặc là vì chúng ta không biết âm mưu của nàng."
"Phân tích rất có lý. Nhưng mà...... Thay vì ở chỗ này suy đoán, không bằng đi ra bên ngoài nhiều một chút, thu thập một ít tin tức có ích. Đi theo ta."
"Đi nơi nào?"
"Lôi Đình điện."