**********
Những người kia đang giết săn đến đỏ cả mắt, nào nghe được lời Tula quát? Có vài tên nghe thấy cũng không có cách nào vọt tới chỗ Tô Linh Phong.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Bởi vì Tá Dịch và Nguyệt Quang ra tay không phải nhằm mục đích săn thánh thú mà là chặn những người này.
Kiếm khí Khiếm Thánh lướt bay, dày đặc ác liệt, làm gì có chuyện dễ hóa giải như vậy! Hơn nữa Nguyệt Quang còn là một tinh linh hệ Mộc, các loại dây leo rơi xuống như mưa, khiến bọn họ bước đi cũng khó khăn.
Lúc này lại nghe tiếng hai nhóm người chạy đến, phần lớn chạy nhanh tới chỗ con chuột địa ma, một vài người tinh mắt thấy Tô Linh Phong đang đào động, muốn tới tìm hiểu đều bị Tá Dịch và Nguyệt Quang ngăn lại.
Trong ba đám người này, ngoại trừ Tula đang giao chiến với Mặc Vấn Trần ra thì chỉ có một linh thuật đạo sư và một kiếm sư là cấp bậc cao nhất, căn bản không ngăn nổi Tá Dịch và Nguyệt Quang.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Chuột địa ma có sức phòng ngự rất mạnh, mọi người đánh cả buổi vẫn không đánh được vòng phòng ngự của nó, ngược lại chỉ tăng hưng phấn thêm cho nó, hai mắt nó kích động, trái tát phải chụp, đập bay không ít người, chẳng tốn nhiều công đã khiến đám nhà phiêu lưu hao tổn gần bốn phần.
Mặc Vấn Trần và Tula đánh nhau cũng vô cùng ác liệt, Tula năm nay ba mươi tư tuổi, đẳng cấp linh thuật đã đạt được đến cấp bậc linh thuật Thánh giả, đồng cấp với Võ thánh Mặc Vấn Trần, thực lực đương nhiên không thể khinh thường, trên đại lục Tây úc, hắn là Linh thuật thánh giả trẻ tuổi nhất, sở dĩ có thể được quốc vương của đế quốc An Khải Lợi Á coi trọng chủ yếu cũng là vì nguyên nhân này.
Hai tay Mặc Vấn Trần kết ấn tụ đấu khí, tay phải ngưng thành một viên cầu đấu khí vô cùng lớn, tay trái cũng kết thành một viên cầu ánh sáng to bằng nắm tay, một trước một sau ném về phía Tula, đấu khí cực lớn nhanh chóng tới gần Tula, đấu khí nhỏ hơn cũng đuổi sát thep, nhập vào đấu khí lớn hơn, nổ mạnh một tiếng, khiến viên cầu lớn nổ ra thành vô số viên cầu nhỏ, đánh loeen khắp người Tula!
Khuôn mặt Tula lộ vẻ âm nhu, trong miệng lẩm bẩm, pháp trượng vẽ thành một đường cong, một vòi rồng liền xuất hiện bên cạnh hắn, điên cuồng xoay quanh hắn, cắn nuốt đám cầu ánh sáng kia.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Sắc mặt của Mặc Vấn Trần vẫn không đổi, dựng thẳng tay phải lên, đấu khí tạo thành một cột sáng, thoát ly khỏi tay hắn, hung dữ phóng tới Tula, cột sáng này còn hung hãn hơn những quả càu ánh sáng trước.
Tula không dám trực tiếp đối đầu, nhanh chóng triệu hoán nguyên tố phong hóa thành hình một con rồng, mạnh mẽ đụng vào cột sáng kia.
"Ầm!" Sau tiếng nổ cực lớn, mặt đất bị khoét thành hai cái rãnh sâu! Ở gần đó, những người thực lực kém đều bị hất văng ra xa!
Tula cũng bị chấn động, lùi ra sau mấy bước, sức phòng ngự của Mặc Vấn Trần tuy hơn người nhưng cũng không tránh khỏi phải lui ra sau một bước dài!
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Tô Linh Phong đang buồn bực, chợt nghe tiếng nổ kinh hồn vậy liền lập tức cắm sâu con dao trong tay xuống đất, giữ chặt cửa động dang bới mới miễn cưỡng ổn định được cơ thể, không bị xung lượng cực lớn này hất văng.
Chuột địa ma cũng bị động tĩnh này hấp dẫn, quay đầu nhìn sang liền thấy Tô Linh Phong đang đào động, nó kêu "chít" một tiếng, đôi mắt đỏ lòm phóng tới đây.
Tá Dịch thấy thế liền dùng cự kiếm tụ kiếm khí, hòng giữ chuột địa ma trong phạm vi mình có thể khống chế được.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
"Ấy ấy ấy, con chuột thối, muốn chạy hả? Nào có dễ vậy..." Nguyệt Quang khống chế dây leo, quấn chặt lấy con chuột địa ma, hắn vẫy tay gọi ra một bảng hoa văn cổ xưa, bên trên có khảm một cây cung và cung tên, hắn lấy xuống kéo cung bắn tới con chuột!
Mũi tên ác liệt chuẩn xác lập tức bắn trúng ngực con chuột, tiến vào được khoảng 20cm, máu tươi phụt ra! Con chuột địa ma đau đớn hí lên không ngừng, vung móng vuốt một cái đã đập cho một võ sĩ trung cấp gần đó thành một cái bánh thịt! Tuy mũi tên này không bắn trung tim nó nhưng đã thành công phá vỡ phòng ngự của nó.
"Chuột địa ma bị phá phòng thủ rồi! Mọi người nhanh lên đi!"
"Giết!!"
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Mọi người kích động công kích nó, các loại kỹ năng không ngừng đánh tới, thành công ngăn động tác muốn phóng về chỗ Tô Linh Phong của nó.
Tộc tinh linh không chỉ có linh cơ hệ mộc trời sinh mà mỗi tinh linh đều là một cung thủ ưu tú! Mũi tên của bọn họ tinh chuẩn, độ mạnh hay kỹ xảo đều hơn hẳn các chủng tộc khác!
Một mũi tên đã phá phòng thủ sao?! Uy lực thật kinh người! Tô Linh Phong thấy vậy, trong lòng cũng âm thầm khiếp sợ, không thể không thừa nhận, thực lực của Nguyệt Quang còn kinh dị hơn vẻ ngoài xinh đẹp của hắn nhiều...
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Thừa dịp Mặc Vấn Trần quấn chặt Tula, mọi người ngăn cản chuột địa ma, Tô Linh Phong tranh thủ nói với Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, sao rồi? Đến đáy chưa?"
"Chưa đến chưa đến, chủ nhân, động này sâu quá, càng xuống càng rộng chứ..." Tiểu Bạch đáp lời.
"Vậy sao? Tiếp tục đi."
Qua thêm một lát, Tiểu Bạch lại nói: "Chủ nhân, ở đây có nhiều lối rẽ quá, nên đi đường nào đây?"
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Tô Linh Phong nghĩ ngợi nói: "Cứ chọn một đường mà vào.
"Chủ nhân, ở đây lạnh quá, ta lên ha..."
"Vớ vẩn, hồn mà biết lạnh hử?"
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
"Hồn thì sao chứ? Bà kia! Không được kì thị hồn rồng!" Tiểu Bạch kháng nghị.
Tô Linh Phong trầm giọng: "Ít nói nhảm đi, tra rõ tình hình cho ta."
"Ngao ngao... Chủ nhân, ở đây tối quá, người ta sợ..." Tiểu Bạch lại làm nũng.
Tô Linh Phong nhíu mày, "Không cho phép học ngữ khí của tên tinh linh yêu nghiệt kia!"
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
"Đáng ghét, người ta thèm vào! Không được so sánh ta với hắn! Quá vũ nhục "long cách" của ta!!"
"..." Cả cầu cửa miệng của người ta cũng học tuốt rồi, nó còn ồn ào cái khỉ gì nữa! Tô Linh Phong méo miệng, "Câm miệng!"
Tiểu Bạch tủi thân câm luôn...
Một lát sau, Tiểu Bạch bỗng nhiên hưng phấn kêu lên: "A! Trứng nè, chủ nhân, ở đây có một quả trứng ma sủng!" Dưnhgf một chút lại khinh bỉ nói: "Nhưng nhỏ hơn trứng của ta nhiều... hừ hừ..."
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Trứng ma sủng? Chẳng lẽ là dị thú mà mấy con thánh thú kia thủ hộ sao?
Tô Linh Phong còn chưa kịp hỏi Tiểu Bạch đã chợt nghe tiếng Nguyệt Quang hoảng sợ đằng xa: "Ấy ấy! Không hay rồi, con chuột thối hóa điên rồi!"
Tô Linh Phong ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai chân trước của con chuột kia quắp lại, há to mụa, ria chuột như thương rung rung, gào thét ầm ỹ! Thân hình nó bành trướng trong chốc lát, chỉ nháy mắt đã to vọt lên!
Dưới chân nó nứt thành nhiều khe hở, vùi lấp không ít cây cối chung quanh, khiến đất rừng rung chuyển...
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh