**********
Từng đống đá lớn chồng chất, cố đống nhiều người, có đống lại quành quẽ, không có ai thèm để mắt, đại hán kia lựa ngay bàn giải bảo(*) nhiều người nhất mà chen vào.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
(*)Giải bảo: tách bảo thạch ra
Mặc Vấn Trần nhìn đại hán kia, sắc mặt mang theo nụ cười ôn nhã, trong mắt đã có ánh sáng lập lòe, "Vị huynh đệ này, huynh có phần không phúc hậu lắm thì phải..."
"Sao nào?" Đại hán kinh bỉ nhìn Mặc Vấn Trần, miệng rộng nhếch lên, vỗ độp độp vào khối nguyên thạch nói: "Đây chính là khối nguyên thạch lão tử trả giá lớn để mua, lão tử muốn giải bảo trước đấy, ý kiến gì?"
"Thì để đại hán giải trước vậy, hai người các người có mỗi hai viên bé tẹo, đợi chút là xong ấy mà."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Đúng đấy, nguyên thạch cấp thấp thì có cái gì tốt chứ, tranh với người ta làm gì!"
"Thứ đá hạ đẳng, lão tử còn chẳng buồn liếc, còn xem là bảo bối cái gì, hừ..."
"..."
Đám người chung quanh ồn ào nịnh bợ, cứ huynh một câu ta một câu.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Vậy để hắn ta giải trước đi." Tô Linh Phong nhàn nhạt nói.
Mặc Vấn Trần thu ánh mắt ác liệt lại, mỉm cười, "Phong Nhi đã nói vậy thì để hắn ta làm trước đi."
"Vẫn là tiểu cô nương này biết điều."
"Vậy mới đúng chứ..."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mặc Vấn Trần không để ý đám người kia, chỉ nhìn Tô Linh Phong, ánh mắt rất ư là dịu dàng chiều chuộng, đáng tiếc là lại bị Tô Linh Phong bỏ qua hoàn toàn...
Đại tráng khiêng khối nguyên thạch kia lại, kéo đồ giải bảo ra, căn vị trí rồi cắt xuống.
Đám người xem náo nhiệt duỗi cổ ra, nhìn chằm chằm vào chỗ cắt, đại hán lại càng khẩn trương hơn, còn chẳng dám thở mạnh!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Ai... là đá, không có bảo thạch..." Khối Nguyên thạch bị cắt rồi, có người thở dài nói.
"Cắt tiếp đi, mới có một đao thôi mà, nói không chừng bên trong còn có đồ tốt đấy!" Có người cổ vũ nói.
Đại tráng dịch qua, lại cắt xuống.
"Vẫn không có, sao lại vậy được chứ, vật liệu khối đá này tốt như vậy mà..." Có người lắc đầu.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đại hán đổ mồ hôi, khẽ cắn môi, lại dịch qua chỗ khác, hung dữ cắt xuống thêm một đao.
Ngoại trừ một khoảng phế vật, chỗ bị cắt lập tức tỏa ra ánh sáng âm u màu xanh da trời...
"Ra rồi ra rồi! Nhìn xem, có bảo rồi!"
Màu xanh da trời?" Mặc Vấn Trần nhướng mày, nếu là bảo thạch tụ linh hoặc tăng tốc thì vận may của tên to con này cũng khong tệ lắm.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Đại tráng, ta mua 800 kim tệ, bán cho ta đi." Có người hô lên.
"Ta mua 850, bán cho ta!"
"Lộ bảo còn ít quá, không thể dùng tinh thần lực dò xét xem thuộc tính gì, cũng không biết tỉ lệ lớn nhỏ ra sao mà đã có người ra tay thế này, những người này như thế này chính là bán đổ." Mặc Vấn Trần giải thích nói.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Ồ." Tô Linh Phong gật đầu, cái này nàng biết, hiện đại cũng có bán đổ.
"Không bán! Lão tử muốn giải hết ra!" Đại tráng cười tít mít đến không thấy mặt trời, dịch đồ mài sang, cẩn thận từng li từng tí mà đánh bóng.
Nếu viên này lớn, thuộc tính không tồi thì hắn phát tài rồi!
Sau nửa ngày, lại có người kinh ngạc hô lên: "Ô, chỉ có một tầng! Là "bảo thạch mỏng da"!"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Xong rồi, không đáng giá, thật tiếc..."
"Đại tráng, còn nửa khối kia bán cho ta đi, ta mua 50 kim tệ..." Giá lúc này thoáng cái đã tụt xuống mười mấy lần!
"Sao có thể là "Bảo thạch mỏng da" được! Không bán! |Lão tử không tin!~" Đại hán quát to một tiếng, vẫn chưa từ bỏ ý định, mài thêm một lần, cuối cùng mài sạch sẽ tầng sáng mỏng kia...
Khuôn mặt đại hán đỏ bừng, cắt nốt khối còn lại!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bên trong là đá trắng tinh!
Đại hán vẫn chưa từ bỏ ý định, lại cắt! Lại là đá!
Lại cắt tiếp! Vẫn lại là đá...
"Aiz... đánh bạc thất bài..."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Đại hán này thua thảm thật..."
Cho đến khi cắt còn một cục to hơn nắm đấm một chút, đã chẳng còn ai ra giá nữa, toàn thân đại hán đổ mồ hôi ướt nhẹp, hai vai xụ xuống...
Đây là nguyên thạch gã bỏ hết tất cả tài sản ra mua đấy!
"Khối nguyên thạch này ta ra giá một kim tệ, bán không?" Tô Linh Phong dùng ngón tay trắng nõn chỉ vào hòn đá to bằng nắm tay kia, chậm rãi nói.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.