**********
"Có hứng thú đi vào trong đó thử vận may không?" Mặc Vấn Trần cười hỏi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tô Linh Phong giương mắt nhìn thoáng qua tấm biển "Khai Bảo Đường", đồng tử hơi đảo, "Được."
Khai Bảo Đường tổng cộng có ba tầng, tầng một là đại sảnh rất lớn, bên trong có vài cái bàn bé, trên bàn bày đầy những nguyên thạch nhan sắc kích thước không giống nhau, bên cạnh từng bệ đá còn để một đài đá có thể mài cắt đá, đây là nơi tuyển bảo hòa giải bảo. Tầng hai là nơi khách nghỉ ngơi uống trà, tầng ba là nơi nhân viên làm việc.
Lầu hai, lầu ba là một gian phòng hình tròn rộng lớn, chính giữa có ánh sang, có thể quan sát quang cảnh cả một lầu.
Lúc này ở đại sảnh có rất nhiều người, mọi người tụ trước đống đá, hoặc là khẽ trò chuyện, hoặc là chọn nguyên liệu thô. Tô Linh Phong, Mặc Vấn Trần đi vào cũng không gây chú ý tới mọi người, những người tới nơi này, phần lớn trong mắt đều chỉ có nguyên thạch và đá quý.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tô Linh Phong phát hiện ra ánh sáng trong gian phòng đó rất tốt, nhìn xung quanh một chút lại không tìm ra giá cắm nến, ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà liền thấy một viên Dạ Minh thủy tinh vô cùng lớn! Quả nhiên, dính vào chữ "đánh bạc" đều là nơi có nhiều thứ tốt.
"Oa ha ha ha..." Tiểu Bạch trừng đôi mắt $_$, hai móng tay liên tục nâng lên, nước miếng chảy ra không ngớt, Rồng con cười khúc khích, "Đá quý... Đá quý nhiều quá đi à... Ta muốn đá quý..."
"..." Khóe miệng Tô Linh Phong giật điên, thật may là không ai nhìn thấy đồ hám tiền này, nếu không thì nàng nhất định sẽ bắt nó quay về không gian ma sủng!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Thật là không thể làm gì được nó mà!
"Tiểu nha đầu, muốn chọn lựa nguyên thạch hay là xem kẻ khác chơi trước?" Mặc Vấn Trần hỏi.
"Huynh hiểu biết song bạc này lắm sao?"
"Không chỉ rất thông thạo mà còn hiểu biết rất rõ." Mặc Vấn Trần rất không khiêm tốn mỉm cười.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Vậy nói ta nghe một chút."
"Tuyển Nguyên Thạch đúng là rất được chú ý, nhất là màu sắc, tuy rằng không thể nhìn được bên trong của nguyên thạch nhưng cũng có thể nhìn loáng thoáng, nguyên thạch thiên hướng nhan sắc, đôi khi còn rất gần với màu sắc bảo thạch bên trong, đương nhiên xác suất cũng không cao, hai là tính chất nguyên thạch, độ cứng, độ tinh tế tỉ mỉ, các loại nguyên thạch này tỉ lệ không giống nhau, thuộc tính rất khác biệt, còn phải xem xét độ đậm của màu và vầng sáng. . ."
Tô Linh Phong càng nghe càng thấy sòng bạc ở nơi đây khá là giống với ở hiện đại vì nàng đã từng điều tra một đám người buôn lậu ở Miến Điện nên đối với việc này cũng có hiểu biết đôi chút.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Có người nghe được Mặc Vấn Trần giải thích cho Tô Linh Phong về sòng bạc thì không khỏi bĩu môi lắc đầu, không biết đây là công tử của gia tộc nào, chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của mỹ nữ mà bào giá tiền lời lộng liễu, cũng không nhìn xem đây là nơi nào...
Tô Linh Phong đi tới nơi chất đầy nguyên thạch, hỏi người bồi bàn ở bên cạnh, "Nguyên thạch này bán thế nào?"
"Năm đồng tiền vàng, có thể tùy ý chọn lựa." Bồi bàn chưa từng liếc nhìn nàng một cái, dường như nói qua loa cho có lệ.
Đống nguyên thạch ở giữa sân có giá cả thấp nhất, cũng chính là loại nguyên thạch kém nhất, trong sòng bạch này xác suất có được đồ tốt ít đến thảm thương, cũng rất khó có được loại đá quý tốt, bình thường người đến sòng bạc đều rất xem thường loại nguyên thạch cấp thấp này, chỉ có những người thiếu hiểu biết mới mua hai viên để thử vận may.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Tiểu nha đầu, nếu cô muốn mua nguyên thạch thì không bằng đổi một cái bàn khác đi." Mặc Vấn Trần chân thành đề nghị.
"Không cần, ta chỉ tùy tiện chọn hai viên ở chỗ này mà thôi." Tô Linh Phong ngồi xổm xuống, cơ thể giống như đang đứng lên chọn lựa.
"Đá quý... Ta muốn đá quý..." Rồng con Tiểu Bạch dùng móng vuốt lau nước miếng, một đầu thì đâm vào trong đống đá quý. . .
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!