**********
Mặc Vấn Trần vứt cho bồi bàn một đồng tiền vàng rồi đi theo Tô Linh Phong ra khỏi quán rượu Kim Hoa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tuổi tác Tô Linh Phong tuy nhỏ, vóc dáng còn chưa nẩy nở hết nhưng diện mạo lại cực kỳ xinh đẹp, lại thêm khí chất lạnh lùng, bình tĩnh khiến người ta chỉ nhìn qua cũng cảm thấy hấp dẫn vô cùng.
Mặc Vấn Trần lại phóng khoáng thanh nhã, tuấn dật một cách lạ thường, trời sinh chính là một người luôn là tiêu điểm của mọi người.
Một đen một trắng, một mỹ nam một mỹ nhân tổ hợp lại làm người khác hết sức chú ý, những người đi đường liên tục nhìn về phía hai người họ.
"Huynh đi theo ta làm gì?" Tô Linh Phong vừa đánh giá cảnh đêm ở Gia thành, vừa mở miệng hỏi Mặc Vấn Trần đang đi bên cạnh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Ta đã đồng ý với Tá Dịch, tất nhiên là phải đưa cô trở về."
"Thời gian còn sớm, ta cũng chưa muốn trở về."
"Cũng được, ta đi dạo với cô, Gia thành này ta đã tới vài lần nên hiểu rất rõ, vậy nên ta sẽ làm người dẫn đường cho cô ha." Mặc Vấn Trần mỉm cười nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong không để ý tới Mặc Vấn Trần, nếu hắn thích đi cùng, vậy thì đi theo cũng được.
"Tiểu nha đầu, cô muốn đi đến nơi nào? Cửa hàng trang sức? Cửa hàng thời trang?"
"Không có hứng thú."
"Vậy cô có hứng thú với cái gì? Ta nhớ ở gần đây có một nhà hàng bánh ngọt, hương vị không tệ, cô có muốn đi nếm thử không?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Không đi."
"Vậy..."
"Nơi đó là nơi nào vậy?" Tô Linh Phong nhanh chóng ngắt lời Mặc Vấn Trần, chỉ vào một nơi cách đó không xa, đèn đuốc sáng trưng, số lượng khách không ngừng ra vào cửa hàng, hỏi.
Mặc Vấn Trần nhìn theo hướng ngón tay của Tô Linh Phong, mỉm cười trả lời: "Đó là sòng bạc, cô muốn đi xem sao?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Sòng bạc?" Tô Linh Phong khó hiểu lặp lại câu hỏi.
"Đúng, sòng bạc, đây là một nơi hết sức hấp dẫn, cũng là nơi khiến cho nhiều người điên cuồng." Mặc Vấn Trần nhàn nhạt nói: "Cô nên biết, luyện chế trang bị và khảm nạm trang bị, ngoại trừ cần phải có ma hạch ra thì còn cần các loại kim khí, khoáng thạch và đá quý nữa."
"Ừ." Tô Linh Phong gật đầu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Sòng bạc, sòng bạc chính là nơi có đủ loại đá quý! Bởi vì trên đời này không có bất kì cách nào có thể nhìn thấu vào trong bảo thạch, để nhìn rõ bản chất bên trong. Nếu không đập nó ra thì không thể xác định được bên trong là bảo thạch hay phế thạch. Người trong sòng bạc dựa vào kinh nghiệm và thị lực mua đá quý nguyên thạch rồi tiến hành giải cắt ra liền có thể phất nhanh trong vòng một đêm, còn vấn đề đen đỏ là tùy vào vận may, người đánh bạc chính là chơi loại cảm giác "đánh bạc" này."
"Ừ." Tô Linh Phong lại gật đầu một cái, chứng tỏ là mình vẫn đang nghe.
Mặc Vấn Trần dừng một chút rồi lại tiếp tục nói: "Đá quý có rất nhiều loại, có các loại đá quý đối kháng, ví dụ như đối kháng với lửa, với nước, với điện,... Các loại đá quý có nguyên tố khác hệ, còn có đá quý gây trạng thái chóng mặt, quấn rầy, chậm chạp, tuy rằng tính mạng của Thuật sĩ hệ linh có khả năng gia tăng các loại chúc phúc quang hoàn nhưng dù sao Thuật sĩ hệ linh cũng không nhiều lắm, tính mạng của Thuật sĩ hệ linh lại càng ít, rất nhóm nhà phiêu lưu căn bản không có Thuật sĩ hệ linh, cho nên nhiều nhà phiêu lưu luôn lựa chọn trang bị có khảm nạm đủ loại đá quý."
"A." Nghe vậy Tô Linh Phong liền đứng lên, sòng bạc này có điểm giống với văn hóa ở hiện đại đấy nhỉ, chỉ có điều, sòng bạc ở hiện đại chính là phải trả bằng tiền, ở nơi này sòng bạc lại là đủ loại thuộc tính.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Tính chất đối kháng của đá quý cũng không phải rất đáng giá, bởi vì lúc chiến đấu thì đúng là không chọn được đối thủ, mặc toàn thân là bộ đồ đối kháng lửa, đụng độ với Thuật sĩ bang thì một chút tác dụng cũng không có, chỉ có kẻ có tiền mới có thể bị mấy bộ các loại thuộc tính đích trang bị, đại đa số nhân, sẽ lại lựa chọn trang bị có khảm nạm tính chất phòng ngự, công kích, bạo kích, tăng tốc, tụ linh các loại... Những bảo thạch này nếu so ra thì đắt tiền hơn bảo thạch kháng tính, đương nhiên cũng không đồng nhất tỉ lệ, còn có chia nhỏ ra. . ."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới "Khai Bảo Đường", chính là song bạc ở phía trước...
Anh nợ em một câu yêu thương!