Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 53: ♥ Bản thân cảm thấy quá hài lòng!




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********


Linh thuật sĩ hệ Sinh Mệnh trong đội ngũ trị liệu cho Lâm An Chi, những vết bầm tím trên cổ hắn do tay quỷ siết chặt liền biến mất nhanh chóng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hạo Thiên thấy đám người Tô Linh Phong đã đi cũng vội vàng phân phó đồng đội: "Dọn đồ nhanh lên, chúng ta cũng nên khởi hành rồi!"

Mọi người nghe lời sửa sang kĩ vật phẩm tùy thân mang theo, Hạo Thiên dẫn đầu, bọn họ hướng theo nơi Tô Linh Phong vừa đi mà đuổi theo.

Lâm An Chi theo sau lưng Hạo Thiên, không tình nguyện nói: "Hạo Thiên, tại sao chúng ta phải đi theo bọn chúng?"

"Nguyệt Quang là Thị Tuyết Tinh Linh đầy sức mạnh, trong đội ngũ chúng ta không ai là đối thủ của hắn, mà tên hộ vệ kia cũng không phải là người đơn giản, nơi này nguy hiểm, gặp gỡ cao thủ, chúng ta đương nhiên phải lôi kéo vào đội của mình." Hạo Thiên xâu chuỗi lại nói.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

"Hạo Thiên, huynh cũng quá tự coi nhẹ bản thân mình rồi! Đội ngũ chúng ta nghề nghiệp cân đối, thực lực cũng tương đương, độ phối hợp ăn ý của mọi người đã được luyện tập từ lâu, tiểu đội không phải rảnh rỗi, trình độ cao thấp không đều, tóm lại thực lực chẳng lẽ lại không theo kịp ba người kia sao?"

"Đúng vậy đó đội trưởng, thực lực chúng ta đâu có kém, tại sao phải đi theo bọn chúng? Cái tên tinh linh biến thái nhìn thấy toàn khiến người ta thấy không thoải mái, còn có cô nàng kia, tuy không lớn tuổi nhưng cũng lộ vẻ gì đó rất kỳ lạ." Một thanh niên cao lớn cường tráng rắn chắc ồm ồm mở miệng nói.

Mọi người ầm ỹ gật đầu.

Lâm An Chi nhếch môi dưới, hoài nghi nhìn Hạo Thiên "Hạo Thiên, huynh không có ý kiến gì với phế vât mê trai kia hả?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Phế vật? Mê trai?" Hạo Thiên thò tay vỗ vỗ vai Lâm An Chi: "An Chi này, ta không biết vị đai tiểu thư Tô gia này trước kia đã đối xử với huynh thế nào, sao lại khiến cho huynh có suy nghĩ như vậy, chuyện trước kia coi như bỏ đi không nói, mà nói chuyện vừa xảy ra, huynh còn cho rằng nàng ấy là thứ mê trai, là thứ phế vật?"

Vừa mới nhắc tới việc đó, khuôn mặt trắng noãn của Lâm An Chi lập tức biến thành đen thùi lùi! Nữ nhân kia dường như thay đổi cả con người, trông thấy hắn không còn dính lấy như ruồi bu, lại còn bán pháp trượng của Tô Dục Mẫn cho bọn họ, ép của bọn họ rất nhiều kim tệ! Thật sự quá ghê tởm! "Có lẽ là lạt mềm buộc chặt!" Lâm An Chi nghiến răng nghiến lợi nói.

"Lạt mềm buộc chặt? Huynh nói nàng ấy với huynh ấy hả?" Hạo Thiên cười ha ha, không khách khí đả kích Lâm An Chi: "Tiểu tử huynh có phải quá đề cao mình rồi không?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

"..." Lâm An Chi có phần nhịn không được, nhưng cũng không thể phát tác với Hạo Thiên, khuôn mặt tuấn tú xoay qua hướng khác, dùng mũi hừ lạnh một tiếng.

"Tốt rồi, chúng ta vẫn nên đi nhanh hơn đi."

Một nhóm ba người Tô Linh Phong đi cũng không nhanh, đám người Hạo Thiên rất nhanh đã đuổi kịp.

"Nguyệt Quang các hạ, Tô tiểu thư, Tá hộ vệ." Hạo Thiên tươi cười đến chào hỏi. "Thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

"Hừ, trùng hợp? Rõ ràng các ngươi cố ý theo chúng ta tới đây." Nguyệt Quang nhíu mày hỏi: "Các ngươi đi theo chúng ta rốt cuộc là có ý đồ gì?"


"Khục... không có ý đồ gì cả, chỉ là muốn mời các vị gia nhập đôi ngũ của chúng ta mà thôi, tại hạ biết rõ thực lực ba vị không phải tầm thường, nhưng số người quá ít, thực lực bình quân của đội ngũ chúng ta miễn cưỡng còn có thể qua được, ba vị không ngại..."

"Không có hứng thú không có hứng thú!" Hạo Thiên còn chưa nói xong, Nguyệt Quang đã không kiên nhẫn cắt ngang: "Bỏ đi, ghét quá à! Tiểu Phong Phong nhà chúng ta không muốn nhìn thấy các ngươi, lại còn đến phiền nhiễu chúng ta nữa thì đừng trách chúng ta không khách khí!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

"Chú ý dùng từ! Tiểu thư không phải của nhà huynh!" Tá Dịch một bên lạnh giọng chen vào.

"Bây giờ không phải, nhưng về sau phải là được rồi, huynh ý kiến gì hả?"

Tô Linh Phong căn bản không thèm liếc qua Hạo Thiên, cũng mặc kệ Nguyệt Quang đấu võ mồm với Tá Dịch, bỗng chốc tập trung lắng nghe động tĩnh xung quanh, mở miệng nói: "Phía trước bên trái có cái gì đang tới."

Tá Dịch cũng nghiêng tai lắng nghe: "Hẳn là ma thú, có khoảng hơn mười con."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

"Ôi Tiểu Phong Phon,g thính giác của nàng thật là nhạy quá đi mà, lợi hại quá, quá lợi hại!" Nguyệt Quang khoa trương nói.

Một đội Hạo Thiên nghe vậy liền gấp rút tiến hành chuẩn bị trạng thái chiến đấu, Hạo Thiên kinh dị nhìn Tô Linh Phong, thực lực cao hơn người của bọn họ, sớm phát hiện ma thú hơn bọn họ cũng không kỳ lạ, nhưng đại tiểu thư Tô gia này, mặc dù không phải phế vật như dân Lê thành đồn đại nhưng cũng không thể đột nhiên gia tăng thực lực cao đến vậy chứ?

Lâm An Chi cũng nhíu mày liếc Tô Linh Phong, ánh mắt hiện ra nghi hoặc, không thể tin...


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.