**********
Nhìn Tô Linh Phong đầy khí thế, trong lòng Tô Dục Mẫn không tránh khỏi hơi hoảng hốt, cũng may chú ngữ này không niệm quá lâu, lúc Tô Linh Phong xông tới, một băng trụ đã quật qua chỗ nàng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Băng trụ Tô Dục Mẫn phát ra lần này đã lớn hơn cái lần trước, nếu đổi lại là Tô đại tiểu thư trước kia, chỉ sợ đã mất mạng trong tay nó rồi.
Nha đầu này tuổi còn nhỏ mà đã ngoan đọc thế này! Tô Linh Phong thả lỏng nhảy lên, nhanh chóng tránh thoát được công kích của Tô Dục Mẫn, lại bay bổng đáp xuống mặt đất.
Ả ta, ả ta tránh được sao! Tô Dục Mẫn không thể tin nổi, mở to hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Sắc mặt Tô Linh Phong lạnh như băng, ánh mắt ngoan lệ, lại vọt tới chỗ Tô Dục Mẫn lần nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Dục Mẫn thấy vậy vội xuất ra thêm một băng trụ, sau đó vung vẩy pháp trượng, không ngừng công kích Tô Linh Phong, ngăn cản nàng tiến về phía trước, công lực của nàng tuy mạnh nhưng không thể lâu dài, tốn thể lực hơn linh thuật nhiều, tốc độ nhanh chóng dày đặc nhưng lực công kích vãn kém hơn băng châm rất nhiều. Hơn nữa lúc này Tô Dục Mẫn đã bất chấp tất cả mà đánh loạn xì ngầu rồi. Cây cối bên trong hoa viên không may phải chịu đạn lạc, bị linh thuật hệ băng tàn phá đến không thành hình nữa.
Tuy thiên phú của Tô Dục Mẫn không tồi nhưng từ nhỏ đã được nuôi như búp bê lồng kính, sủng ái như bảo bối, chưa từng tự giết ma thú nào, sư phụ dạy linh thuật cũng chỉ đến một điểm nào đó, không có ai chính thức động thủ với nó, căn bản không có chút kinh nghiệm thực chiến nào!
Công kích của linh thuật sĩ tuy mạnh nhưng khả năng phòng ngự lại rất yếu, là chức nghiệp chuyên đánh xa, nha đầu này lại đứng nguyên tại chỗ liều mạng với nàng?! Tô Linh Phong vừa tránh vừa âm thầm lắc đầu, vốn định chơi với nó mấy chiêu luyện thân thủ, nhưng xem ra nang vẫn đánh giá nó cao quá rồi, cứ tiết kiệm thời gian, tốc chiến tốc thắng là tốt hơn hết!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Linh Phong linh mẫn tránh thoát mấy băng châm, nháy mắt đã tiếp cận được Tô Dục Mẫn.
Tô Dục Mẫn hoảng hốt, muốn né tránh đã không kịp nữa rồi, tay Tô Linh Phong ngưng tụ đấu khí, "bốp" một tiếng đã đánh thẳng vào tường băng hộ thân của Tô Dục Mẫn, đánh nát nó thành năm bảy phần!
Tô Linh Phong chỉ vừa mới đột phá đấu khí cấp một nhưng phối hợp với sức mạnh kỳ lạ của nàng lại có thể phát huy được uy lực khủng bố của đấu khí cấp ba.
Tô Dục Mẫn ngu cả người, nó nghi ngờ không biết có phải bản thân bị ảo giác rồi không, phế vật này... vừa mới... phát đấu khí sao?!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Chậc chậc, quá ngu ngốc, quá ngu ngốc, thật sự là ngu hết nước mà!" Rồng con đứng bên xem kịch đắc ý rung đùi bình luận: "Con bé này nhĩ lực phòng ngự của nó là Hắc thiết cự long mạnh bạo nhất sao? Chỉ một linh thuật sĩ quèn mà cũng dám liều mạng với võ sĩ!"
Tô Linh Phong đập nát tường băng của Tô Dục Mẫn rồi liền nhanh chóng chụp pháp trượng trong tay nó, Tô Dục Mẫn chỉ cảm thấy một sức mạnh lớn vô cùng đoạt lấy pháp trượng trong tay, không thể chống lại nổi! Chỉ trong nháy mắt, pháp trượng đã nằm trong tay Tô Linh Phong!
"Vù~!" Tô Linh Phong tiện tay liệng pháp trượng màu băng lam qua một bên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hai mắt rồng con xoạch một cái đổi sang kí hiệu $$, "oa" một tiếng rồi liền vọt qua, bảo thạch kìa bảo thạch kìa! Pháp trượng bảo thạch màu lam sáng long lanh như nước hệ băng đó má ơi, đẹp quá đi trời ơi...
Một chữ oa của rồng con cũng chẳng cần kết nối qua tinh thần với Tô Linh Phong mà trực tiếp vọt ra từ kẽ răng của nó, lập tức dọa đến Tô Dục Mẫn, nó cũng bất chấp là giọng của ai, ngoác mồm hét to: "Khốn kiếp! Ngươi dám đoạt pháp trượng của ta hả, đây là quà sinh nhật phụ thân đại nhân tặng ta! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Tô Linh Phong bắt được tay Tô Dục Mẫn, dùng chút sức đã vặn được ra sau lưng nó, sau đó dùng đầu gối tì sau lưng nó, một tay chế trụ cổ tay nó, tay kia dựng thẳng, bổ xuống gáy Tô Dục Mẫn: "Câm miệng!"
Tô Dục Mẫn rên lên một tiếng, cơ thể mềm oặt ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"A~! A A
!! Giết người rồi! Đại tiểu thư giết Nhị tiểu thư mất rồi!!!"
Hạnh Nhi canh gác ngoài cửa nghe tiếng gào của Tô Dục Mẫn liền phát hiện có chuyện không đúng, vội vàng tiến vào sân, vừa hay nhìn thấy cảnh Tô Linh Phong dùng tay không chém xuống gáy của Tô Dục Mẫn, liền bị dọa sợ hô hét ầm ĩ!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.