**********
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Linh Phong vốn định quở mắng con Rồng con tham ăn kia vài câu nhưng nhìn thấy cả người Tiểu Bạch chật vật không chịu nổi, lại là dáng vẻ nhỏ nhắn đáng thương cố gắng nén khóc kia thì lời quở mắng đến bên miệng có thế nào cũng nói không nên lời.
Cúi đầu nhìn Đoàn Tử ở trong lòng còn khóc nhè hu hu, ngoại trừ việc khóc đến thảm ra thì cũng không bị tổn hại gì.
Tô Linh Phong thở dài, xoa cơ thể nhỏ tròn vo của Đoàn Tử, an ủi: “Được rồi, đừng khóc, một lát nữa lại bảo nhà bếp làm cho con thêm hai bát “trứng dấm đường”, có được không?”
“Không có phần Tiểu Bạch!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Được rồi, không có phần Tiểu Bạch.” Tô Linh Phong đồng ý.
Đoàn Tử cảm thấy đã tốt rồi, bèn dùng khuôn mặt nhỏ nhắn ướt sũng cọ cọ hai má Tô Linh Phong: “Mẹ là tốt nhất, mẹ hiểu Đoàn Tử nhất mà.”
Tiểu Bạch nắm tay nhỏ lại, đầu nhỏ cụp xuống, trong lòng lại rất phiền muộn, chẳng phải chỉ ăn hơn một phần “trứng dấm đường” thôi sao? Cái con bảo vệ đồ ăn vặt kia, có cần ra tay nặng như vậy không hả?! Hic hic ~~ mặt mày đều hốc hác rồi, hình tượng đẹp trai của nó bị hủy rồi! ~ ~ (>.