**********
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi làm xong hết thảy, Tô Linh Phong lau dao găm sạch sẽ rồi thu vào nhẫn trữ vật, tiếp lại rửa tay và mặt bên dòng suối, sau đó sảng khoái tinh thần đi đến phía nhà gỗ nhỏ.
Trong phòng, Mặc Vấn Trần vẫn ngoan ngoãn nằm hình chữ “Đại” trên giường ngọc mềm, đầu tóc mất trật tự, quần áo bị phá nát, trên lồng ngực và cổ chi chít những vết cào và vết cắn, còn bờ môi bị rách, hơi sưng nữa…
Hết thảy những điều này khiến cho người ta có cảm giác như hắn đã bị SM (bạo dâm) làm nhục qua vậy…
Thật mê người! Hình ảnh này khiến cho người ta xúc động không nhịn được muốn hóa thân làm sói lần nữa!
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Phong Nhi…” Mặc Vấn Trần nghe được tiếng Tô Linh Phong vào nhà, vội vàng quay đầu lại, đáng thương nhìn nàng: “Rốt cuộc nàng … muốn trói ta như vậy tới khi nào đây?”
Tô Linh Phong đi đến bên giường, ngồi ở mép giường, nhếch môi hỏi: “Thế nào? Tỉnh táo rồi hả?”
“Ừ, tỉnh táo rồi.” Mặc Vấn Trần liên tục gật đầu.
“À? Thật không thế? Nhanh như vậy à?” Tô Linh Phong vươn tay xuống phía hạ thân sờ “Tiểu Mặc Vấn Trần” của Mặc Vấn Trần, nhướn mày nói: “Đúng là mềm nhũn rồi nhỉ? Huynh đúng là không được mà!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“…” Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Vấn Trần đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nương à, nàng có muốn thử không, xem rốt cuộc là ta được hay không được?!” Nói xong, hắn liền muốn cởi dây thừng trên tay chân ra.
“Tốt nhất là huynh không nên cử động ~~ Lời lúc trước ta nói vẫn còn giữ lại đây này! Nếu huynh cởi dây thừng thì sau này phải cách xa ta một chút!” Tô Linh Phong nhẹ nhàng nhắc nhở.
“…” Mặc Vấn Trần nhụt chí, không vùng vẫy nữa, nhìn Tô Linh Phong chằm chằm, chỉ ước gì có thể nuốt nàng vào bụng ngay lập tức, “Nha đầu xấu xa!” Quả là tiểu ác ma! Quá xấu xa!
Tô Linh Phong nắm lấy “Tiểu Mặc Vấn Trần” như đùa dai, hết buông lỏng rồi siết chặt ngắt hai cái, lát sau, tinh thần “Tiểu Mặc Vấn Trần” lại lên cao rồi!
Anh nợ em một câu yêu thương!
“A… Phong Nhi… Nhanh lên, nhanh một chút, lại nhanh một chút nữa…”
Ồ! Hắn còn nhiệt tình thế à!
“Câm miệng! Không cho phép kêu lẳng lơ như vậy!” Tô Linh Phong buông lỏng tay, đứng dậy, không để ý tới Mặc Vấn Trần nữa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“…” Mặc Vấn Trần hơi muốn khóc, không cần lại như vậy chứ, chỉ đốt lửa mà không tắt lửa, thật đáng giận!
Tô Linh Phong dạo một vòng trong phòng, cẩn thận đánh giá căn nhà gỗ nhỏ, gian phòng không quá lớn, bày biện rất đơn giản, chỉ có một giường, một bàn, một ghế tựa, một giá sách, cùng một loại chất liệu màu trắng sữa phát ra ánh sáng nhu hòa lấp lánh, thoạt nhìn có vẻ là một bộ với loại khoáng chất chế tạo,.
Thứ hấp dẫn ánh mắt Tô Linh Phong nhất chính là giá sách đầy ấp thư tịch kia.
Tô Linh Phong nhấc chân qua, tiện tay rút một quyển mở ra, lại lập tức nhíu mày, nàng phát hiện nàng không biết chữ viết trên này.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trả quyển sách lại chỗ cũ, nàng đưa tay rút môt quyển khác ra, mở ra xem, vẫn không biết đọc, cứ trả lại, lấy thêm đến cuốn thứ ba, cuốn thứ tư… thì vẫn không nhận ra!
Tô Linh Phong nháy mắt mấy cái, giá sách này toàn… giấy nháp à? Thật đáng tiếc…
Ánh mắt của Mặc Vấn Trần vẫn luôn hướng theo bong người đang đi lại của Tô Linh Phong, lúc trông thấy sắc mặt của nàng thì liền đoán được nguyên nhân, vội vàng lấy lòng nói: “Chắc những cuốn sách kia là sách sưu tầm, chữ viết trên đó chắc là chữ của Ma Tộc, nếu Phong Nhi muốn học, ta có thể dạy nàng.”
Đúng rồi, chủ nhân trước của không gian tùy thân này là mẫu thân của Mặc Vấn Trần, bà là một người thuộc Ma Tộc, nếu thu thập sách vở thì chữ viết trên đó chắc đúng là chữ viết của Ma Tộc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong nhìn về phía Mặc Vấn Trần, sao nàng quên người có nửa dòng máu Ma Tộc này chứ?
Nhưng mà… không phải là sau khi sinh hắn xong, mẹ hắn đã qua đời rồi sao? Vậy là ai dạy hắn biết chữ viết của Ma Tộc? Còn có những người Ma Tộc khác tồn tại bên cạnh hắn hay sao?
“Huynh dạy ta ư?” Biểu cảm trên khuôn mặt xinh dẹp của Tô Linh Phong tựa như cảm thấy hứng thú, nhìn hắn từ trên xuống.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ừ, ta dạy cho nàng.” Mặc Vấn Trần liên tục gật đầu.
“À… ta không vội học đâu, sau này hãy nói đi.” Bỗng nhiên Tô Linh Phong nói.
“…”Khóe miệng Mặc Vấn Trần giật một cái, nói như đang thương lượng: “Vậy… Phong Nhi thả ta ra trước được không?”
Tô Linh Phong ôm hai tay, thưởng thức cảnh đẹp ý xuân dào dạt trước mắt, nhàn nhạt nói: “Không được, ta còn chưa nhìn đủ.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“…” Mặc Vấn Trần dở khóc dở cười, giọng điệu bất đắc dĩ lại có vẻ mập mờ, “Phong Nhi muốn nhìn, sau này còn có rất nhiều cơ hội mà, chúng ta mà chưa quay về, đoán chừng sẽ bị bọn họ phát hiện…”
Tô Linh Phong nghiêng đầu suy nghĩ, nói cũng phải, tuy không gian tùy thân không có mặt trời, mặt trăng, dường như cũng chẳng phân biệt được ban ngày, ban đêm, nhưng bây giờ ở bên ngoài có lẽ trời đã sắp sáng rồi, nếu bọn họ không đi thì đoán chừng không bao lâu sau, mọi người sẽ lên trời xuống đất tìm người mất.
“Được rồi, trò chơi hôm nay kết thúc ở đây vậy!” Tô Linh Phong nói xong bèn tới gần giường nhuyễn ngọc, chậm rãi cởi dây thừng trên tay chân của Mặc Vấn Trần ra.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc Vấn Trần được tự do, xoay người một cái liền áp Tô Linh Phong xuống dưới người, “Tiểu Ác Ma! Tiểu Bại Hoại! Vừa rồi nàng chơi rất vui vẻ nhỉ?”
“Bình thường thôi.” Tô Linh Phong đã sớm đoán được Mặc Vấn Trần sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng, cũng không phản kháng, nằm dưới người hắn khiêu khích nhìn hắn.
Mặc Vấn Trần thấy thế lại muốn tranh thủ ăn chút đậu hũ của nàng, hắn ôm lấy khuôn mặt nàng, hôn nhẹ trán của nàng đầy yêu chiều thâm tình, lại hôn cánh môi của nàng, giọng nói khàn khàn dịu dàng: “Tuy bây giờ ta rất muốn ăn hết nàng, nhưng… Lần này vẫn buông tha cho nàng.” Dừng một chút, hắn lại như tự nói: “Xem ra, ta phải nhanh chóng lấy nàng về mới được…”
Tô Linh Phong trợn trắng mắt, lấy cái mông ấy! Tuy tâm lý nàng đã đủ trưởng thành, thế nhưng cơ thể này mới mười bốn tuổi thôi đó! Còn vị thành niên kìa…
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tuy nhiên, các cô gái ở thế giới này mười bốn tuổi đã có thể tìm chồng rồi, nhưng chuyện này hơi khó tiếp nhận đối với Tô Linh Phong, người có linh hồn Địa Cầu xuyên vào.
“Đứng dậy!” Tô Linh Phong vươn tay đẩy ngực Mặc Vấn Trần, ra hiệu hắn trượt xuống người mình.
Mặc Vấn Trần ngồi dậy, thuận thế kéo Tô Linh Phong lên.
Tô Linh Phong nhìn lên tay Mặc Vấn Trần, thấy dấu răng sâu mà nàng cắn lúc trước, lông mày thoáng nhăn lại một cái, kéo tay hắn hỏi: “Còn đau không?” Nàng biết rõ lúc ấy mình cắn dùng nhiều sức thế nào.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc Vấn Trần nghe vậy, nhếch miệng nở nụ cười vui vẻ: “Phong Nhi, nàng đau lòng ta sao?”
Tô Linh Phong liếc trắng mắt, ném tay Mặc Vấn Trần ra, bĩu môi, “Đáng đời bị đau chết!”
“Ha ha…” Mặc Vấn Trần tuyệt không để ý tới việc Tô Linh Phong trở mặt, chỉ ôm tay mình cười ngô nghê.
Môi Tô Linh Phong hơi giật, vẫn không nhịn được nói: “Trên kia có thuốc trị thương đó.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Không sao! Không sao!” Mặc Vấn Trần lắc đầu, vẻ mặt thành thật nói: “Đây là dấu răng của Tô Linh Phong nên ta giữ lại làm kỷ niệm.”
Tô Linh Phong: “…”
Anh nợ em một câu yêu thương!