**********
"Ha ha... Phong Nhi, ta đã từng nói rồi nhỉ, nàng đúng là càng ngày càng đáng yêu?" Đương nhiên, Mặc Vấn Trần cũng nghe ra được mùi vị nào đó từ trong lời nói của Tô Linh Phong, không khỏi sung sướng cười ha hả.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Vào giờ khắc này, Tô Linh Phong lại ảo não, kiềm chế bản thân mở miệng, thấy Mặc Vấn Trần giễu cợt nàng, không khỏi càng thêm xấu hổ, vươn tay bịt miệng Mặc Vấn Trần, dùng ngữ khí hung ác nói: "Câm miệng! Không cho cười!"
Mặc Vấn Trần cầm bàn tay nhỏ bé của Tô Linh Phong đang che miệng hắn bỏ xuống rồi đặt bên môi hôn nhẹ một cái, thâm tình nói: "Đồ ngốc, ta không có người khác, lúc trước không có, sau này lại càng không có, cho tới bây giờ cũng chỉ có nàng..."
Cho tới bây giờ cũng chỉ có nàng...
Tô Linh Phong nghe xong lời của Mặc Vấn Trần, không thể phủ nhận rằng bản thân bị hắn làm cảm động, sự rung động đó chạm tới dây cung vốn đã chôn rất sâu trong đáy lòng, trái tim dường như cũng bởi vì dây cung run lên mà nhảy lên mấy nhịp...
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Mặc Vấn Trần vươn tay ôm Tô Linh Phong vào trong lòng, thủ thỉ thâm tình bên tai nàng: "Phong Nhi, ta thích nàng, cũng không phải vì nàng có thể kế thừa không gian tùy thân của mẫu thân, vì thế, không nên suy nghĩ bậy bạ."
Tô Linh Phong giương mắt lên, chăm chú nhìn vẻ mặt Mặc Vấn Trần, hỏi: "Mặc Vấn Trần, ta vẫn luôn muốn hỏi, rốt cuộc huynh thích điều gì ở ta chứ?"
Mặc Vấn Trần bị câu hỏi của Tô Linh Phong làm cho sửng sốt một lát rồi lập tức gãi đầu, ngây ngốc trả lời: "Ta cũng không biết nữa..." Lúc này, Mặc Vấn Trần lại lộ vẻ ngây thơ, ngơ ngác, không giống dáng vẻ khôn khéo khống chế mọi thứ như bình thường một chút nào mà ngược lại có hơi giống một chàng ngốc thật thà.
"Không biết à?!" Tô Linh Phong vốn đang chờ mong đáp án nghe xong thì không khỏi chau đôi mày thanh tú lại, thế nào cũng không nghĩ đến Mặc Vấn Trần sẽ nói ra một đáp án như vậy.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Không biết ư? Đây là đáp án gì vậy?! Nàng còn tưởng hắn sẽ nói ra một đống lý do, ví dụ như nàng thông minh này, có cá tính này, xinh đẹp này, vân vân...
Trước kia nàng luôn cảm thấy, Mặc Vấn Trần tiếp cận nàng là có mục đích, cái hắn gọi là thích, tối đa chỉ là có sự tò mò với nàng, do đó sinh ra một chút hứng thú mà thôi.
Lúc ban đầu, nàng thậm chí còn có tâm lý khi hắn đối xử với nàng giống như cảm giác thích trêu chọc mèo.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Thế nhưng khi tiếp xúc nhiều hơn, nàng có thể cảm nhận rõ ràng được tình cảm nồng đậm không chút nào ẩn giấu, không làm ra vẻ, không che dấu, rất tự nhiên, chân thành tha thiết của hắn... Chắc chắn là hắn không phải chỉ là có hứng thú với nàng mà thôi...
Thậm chí, nàng có thể cảm nhận được, khi được nàng đáp lại thì hắn nhảy nhót vui vẻ; nếu không được đáp lại thì lại thất hồn lạc phách.Trong tình cảm yêu đương này, sự một lòng một dạ muốn ở bên cạnh cận kề đối phương, cảm xúc thì bị đối phương dẫn dắt, lúc nào cũng lo được lo mất, sao lại có thể giả vờ được?
Tô Linh Phong nghĩ, rốt cuộc hắn thích gì ở nàng? Rốt cuộc, ở nàng có điều đặc biệt nào hấp dẫn được hắn chứ? Có thể làm cho một chàng trai trưởng thành yêu đến mức đào tâm đào phổi ra, không hề giữ lại cái gì với một cơ thể mới mười ba mười bốn tuổi của nàng? Không phải là hắn thực sự có ham mê đặc biệt gì đó chứ?
Chính Tô Linh Phong cũng không nhận thức được rằng người theo đuổi nàng cũng không chỉ có một người là Mặc Vấn Trần, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến lí do mà Mặc Vấn Trần thích nàng, việc hắn xử sự bất đồng như vậy là có ý gì...
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Đúng vậy, ta cũng không biết mình thích gì ở Phong Nhi." Mặc Vấn Trần thành thật nói: "Trước kia, có một lão yêu bà đã từng nói, ta sẽ yêu một cô bé đặc biệt mà không hề chùn bước, cũng không có thuốc chữa, cô bé đó có thể mở không gian tùy thân mà mẫu thân đại nhân lưu lại, hơn nữa trên người còn có được sức mạnh tương quan thần bí của Minh Thần, lúc đó ta đã hừ mũi coi thường lão yêu bà kia, ta không tin sẽ có một cô gái như vậy xuất hiện ở trong số mệnh của ta, thế nhưng sau khi gặp nàng Tô Linh Phong, ta không thể không thừa nhận, hóa ra hết thảy những suy đoán của bà ấy đều là sự thật..."
Tô Linh Phong nghe xong lời của Mặc Vấn Trần, khuôn mặt càng ngày càng đen, cau mày lại, lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc Lão yêu bà trong lời huynh nói tới là người nào?" Đây không phải là lần đầu nàng nghe Mặc Vấn Trần nhắc tới "Lão yêu bà" gì đó rồi.
"Là... người thú thuộc tộc tiên tri." Mặc Vấn Trần trả lời cẩn thận dè dặt. Hắn phát hiện sắc mặt của Tô Linh Phong có vẻ không đúng, thế nhưng nghĩ mãi cũng không rõ lời nói của mình có vấn đề ở chỗ nào, rốt cuộc sao lại chọc nha đầu này mất hứng?
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Hả? Tiên tri á..." Tô Linh Phong nhướng mày, giọng nói có vẻ khó đoán: "Nói như vậy, huynh thích ta là vì lời tiên tri kia hả?"
Giờ thì hay rồi, cô nương này lại để tâm vào chuyện vụn vặt rồi!
"Đương nhiên là không phải!" Cuối cùng thì Mặc Vấn Trần cũng phản ứng kịp vì saoTô Linh Phong lại đen mặt. Hắn vươn tay ôm lấy khuôn mặt Tô Linh Phong, dở khóc dở cười mà rằng: "Nha đầu ngốc, nghĩ cái gì vậy! Nếu như ta không yêu mến nàng, sao có thể tin lời của lão yêu bà đó được chứ! Chính vì ta yêu mến nàng rồi, mới không thể không tin tưởng lời của lão yêu bà!" Mặc Vấn Trần nói xong lời này cũng thấy sầu khổ, sao nói giống như líu hết cả lưỡi thế này.
Tô Linh Phong nghe xong cũng khó xử rồi, bỗng nhiên nàng nghĩ đến xã hội ở địa cầu, mọi người đã tranh luận một vấn đề rất lâu: rốt cuộc là gà có trước hay trứng có trước?
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Vị người thú tiên tri kia suy đoán được Mặc Vấn Trần nhất định sẽ yêu nàng sao? Vậy nếu như không có sự suy đoán của người thú tiên tri đó, Mặc Vấn Trần có thể yêu mến nàng không??
"Phong Nhi, trong lòng ta tất cả đều là nàng, đừng hoài nghi tình cảm của ta đối với nàng!" Mặc Vấn Trần ôm lấy khuôn mặt Tô Linh Phong, cúi đầu, hôn thật mạnh vào đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận phơn phớt mê người kia của nàng, khẩn thiết muốn nàng cảm nhận được sự nhiệt tình của hắn...
"A..."
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Lần hôn này của Mặc Vấn Trần rất bá đạo, rất nhiệt liệt, không chút dịu dàng, gặm đến nỗi môi của Tô Linh Phong bị đau nhức...
Tên này thuộc họ sói sao? Muốn ăn luôn nàng à? Tô Linh Phong dùng sức đẩy lồng ngực của Mặc Vấn Trần ra, nàng sắp không thở nổi rồi...
Mặc Vấn Trần bất mãn với sự chống cự của Tô Linh Phong nên dứt khoát khom người, bế Tô Linh Phong lên, di chuyển không gian một cái thì đã vào trong căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ rồi.
Bởi vì khoảng cách quá gần, cho nên thời gian di chuyển không gian cũng vô cùng ngắn ngủi, Tô Linh Phong còn chưa kịp phản ứng đã bị Mặc Vấn Trần đặt ở một chỗ mềm mại giống như trên giường...
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Mặc Vấn Trần cúi đầu lần nữa, hôn "ngấu nghiến" cánh môi của Tô Linh Phong đang nằm phía dưới, vươn lưỡi ra liếm! Cắn! Gặm! Dùng sức chà đạp cái miệng nhỏ mềm mại của nàng.
Đồ xấu xa! Nàng dám hoài nghi tình cảm của hắn đối với nàng! Chắn chắn phải trừng phạt!
Tô Linh Phong cũng đã nếm được mùi máu tươi giữa nơi hai người gắn bó rồi...
Má ơi! Chỉ là hôn môi mà thôi? Có cần dùng nhiều sức như vậy không hả!
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Tô Linh Phong bị Mặc Vấn Trần gặm môi đến mức bốc hỏa, xoay người một cái liền áp Mặc Vấn Trần xuống dưới rồi...
Mặc Vấn Trần không ngờ rằng Tô Linh Phong sẽ hành động như vậy, nhìn Tô Linh Phong đang áp trên người mình thì hơi trố mắt, trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Linh Phong đằng đằng sát khí, hay thật đấy, huynh dám cắn! Huynh cắn thì ta sẽ không cắn lại à!
Nàng cúi đầu, cắn đôi môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch lên vì ngạc nhiên của Mặc Vấn Trần...
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu