**********
"Ta, là ta đang nói chuyện." Đoàn Tử từ trên vai Tô Linh Phong nhảy xuống, nhảy lên trên người Bích Bích hồ, chớp đôi mắt to, hữu hảo nhìn "Nàng".
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Một con thú nhỏ...... Có thể nói chuyện ở trong đầu ta sao?" Bích Bích hồ dùng hai móng vuốt kéo Đoàn Tử ra, đưa đến trước mặt cẩn thận nghiên cứu.
"Đúng là ngu ngốc, chúng ta đang nói chuyện ở trong tinh thần của cô!" Tiểu Bạch nhăn mặt nhỏ giọng nói.
"A! Minh thần của ta ơi, đầu con Bích Bích hồ này hình như có chút vấn đề......" Hồn ma kỵ sĩ rồng nào đó cũng dí sát mặt vào Bích Bích hồ, dùng tròng mắt xanh mượt nghiên cứu "Nàng".
Bởi vì quan hệ khế ước, Bích Bích hồ có thể nhìn thấy Tiểu Bạch và Quỷ Mị.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bích Bích hồ cử động đầu một cách máy móc, xem xét Tiểu Bạch, lại nhìn Quỷ Mị, sau đó "Grao" một tiếng liền nhảy dựng lên, quăng Đoàn Tử ra ngoài, tiểu hồ ly nhào vào trong ngực Tô Linh Phong, "Quỷ kìa
quỷ đó
cứu tôi với!! Có quỷ nè!!!"
Trong tiềm thức, "Nàng" cảm thấy ôm tiểu mỹ nữ đã cứu nàng là an toàn nhất......
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mặc Vấn Trần: "......"
Tá Dịch: "......"
Nguyệt Quang: "......"
Hứa Nặc: "......"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tiếu Minh Lãng: "......"
Thật là ngượng ngùng, bọn họ cảm thấy con Bích Bích hồ này thật cổ quái, sau khi khôi phục thân thể, phản ứng giống như bị sét đánh vậy.
Còn có chính là......
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngoại trừ Mặc Vấn Trần biết bên người Tô Linh Phong có Quỷ Mị, những người khác đều cảm thấy lạ, con Bích Bích hồ này rốt cuộc nhìn thấy gì? Sao lại bị dọa đến như vậy?
Đoàn Tử bị vứt, thân hình nho nhỏ lăn vài cái mới dừng lại, sau đó khóc òa lên, ~~(>_<)~~ nó đáng yêu như vậy, tại sao lại đối xử với nó như thế......
Tiểu Bạch bay tới trước mặt Đoàn Tử, trên mặt tỏ vẻ đau lòng, "Ngã đau lắm không? Ta giúp muội thổi nhé......"
"Quỷ thì sao chứ? Quỷ thì làm sao? Lão đây là một con quỷ đẹp trai, cũng có thể dọa cô thành như vậy sao??? Hic! A A! Vì sao mà lại phản ứng như vậy? Thật đau lòng mà......" Quỷ Mị thực buồn bực, hắn cũng muốn trở nên đẹp trai chứ bộ, không được kỳ thị hồn ma như vậy chứ......
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Linh Phong là người bình tĩnh nhất, đưa tay vỗ lưng Bích Bích hồ, dùng kết nối chủ sủng an ủi nói: "Không cần sợ hãi, chúng nó là đồng bọn của ta, chúng nó cũng không có ác ý với cô, chỉ là tiếp đón cô mà thôi."
Người Bích Bích hồ trong ngực Tô Linh Phong hơi cứng lại, giọng nói run run hỏi: "Cô...... Cô cũng có thể nói chuyện ở trong óc ta như vậy sao??"
Mọi người lại: "......"
Sao ở đâu cũng thấy ma thú Thái Điểu vậy??
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Biểu hiện Tô Linh Phong lại khác hoàn toàn từ trước đến nay khiến mọi người kinh ngạc muốn rớt tròng mắt, nhìn nàng vô cùng kiên nhẫn, dịu dàng nói: "Không cần kinh ngạc, cô đã cùng ta ký khế ước ma sủng, ta vừa mới dùng kết nối chủ sủng nói chuyện với cô."
"Khế ước?? Ma sủng?" Bích Bích hồ suy nghĩ, chớp mắt to xanh biếc nhìn Tô Linh Phong, nói vẻ không chắc chắn: "Là huyền huyễn sao? Vẫn là thế giới huyền huyễn này à??"
Đứa nhỏ này trước khi ký kết khế ước với Tô Linh Phong đại khái chỉ nghe hiểu đoạn Tô Linh Phong nói ý là "Nàng ta có thể cứu mình", cơ bản là xem nhẹ từ mấu chốt "Ma sủng" linh tinh......
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Linh Phong cũng thấy hơi lạ, "Cô tới nơi này đã bao lâu? Chẳng lẽ chưa phát hiện ra nơi này...... À...... Động vật cũng không giống thường sao?"
"Là rất khác nhau! Ta còn nghĩ là bản thân bị đưa tới Công viên kỷ Jura thời kỷ tiền sử đấy......" Bích Bích hồ thì thào nói xong câu đó, bỗng nhiên phản ứng hình như có chỗ không đúng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tô Linh Phong hỏi: "Cô...... Cô vừa mới nói cái gì? Sao lại hỏi tới nơi này bao lâu??"
Tô Linh Phong nghĩ một chút, dùng kết nối chủ sủng, chỉ có nàng và Bích Bích hồ có thể nghe được, nói với "Nàng": "Ta biết cô không phải người của thế giới này, cô tới từ địa cầu, đúng không?"
"Cô! Cô cô!! Sao cô biết?? Không lẽ cô cũng là......" Bích Bích hồ vô cùng kích động.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Đúng, ta và cô đến từ cùng một thế giới, chẳng qua...... vận may của ta tốt hơn cô một chút mà thôi." Tô Linh Phong nặn ra một nụ cười, "Ít nhất, ta là một con người......"
Lời nói này ít nhiều đã kích thích "Hồ ly" kia!
Tô Linh Phong tuyệt đối không thừa nhận thâm tâm của nàng rất xấu xa.
Chỉ là giờ phút này con hồ ly nào đó cũng bất chấp so đo với Tô Linh Phong, "Nàng" ôm cổ Tô Linh Phong bắt đầu gào khóc, "Ôi hu hu...... Người thân ơi! Hu hu hu...... Cuối cùng ta đã tìm được tổ chức...... Cuối cùng ta cũng gặp được đồng loại......"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bích Bích hồ vừa khóc vừa cọ hết nước mắt nước mũi và máu lên người Tô Linh Phong.
Mọi người tiếp tục: "......"
Ai có thể nói cho bọn họ rằng rốt cuộc tình huống này là gì không?? Ai? Ai là đồng loại với nó??
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Nó đang khóc vì cái gì vậy?" Đoàn Tử bò đến, nhìn thấy con hồ ly nào đó chiếm lấy ngực Tô Linh Phong, biểu tình hơi rối rắm.
"Ai biết con ngốc hồ ly này khóc cái gì!" Tiểu Bạch không rõ, cô gái này sao lại thu con thú yếu đuối cấp thấp này? Đã thế còn dịu dàng với nó như vậy......
Lần này hồn ma nào đó không tham dự đề tài, hắn còn đang vô cùng buồn bực vì việc khuôn mặt đẹp trai của chính mình đã dọa sợ một con ma thú......
"Nơi này...... Hu hu...... Rốt cuộc là chỗ nào?? Ức ức......" Con hồ ly nào đó khóc nhiều đến sốc hông, nấc cụt......
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Linh Phong nghĩ một lát rồi tiếp tục dùng kết nối chủ sủng trả lời: "Một thế giới cổ quái tôn sùng linh thuật và đấu khí."
"Thật đặc biệt, quả nhiên là huyền huyễn! Thế mà lại là vùng đất dị giới! Muốn khóc mà...... Vì sao ta lại là một con ma thú......"
Đúng là xem tiểu thuyết huyền huyễn và không xem tiểu thuyết huyền huyễn có sự khác nhau.
Lúc mới đến thế giới này, Tô Linh Phong chỉ cảm thấy nơi này thật kỳ lạ, cái gì mà linh thuật, cái gì mà đấu khí, đã sắp vượt quá nhận thức của nàng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mà cô nương trước mắt này xuyên qua thành hồ ly mà chỉ có một chút phản ứng như vậy, nói chính mình xuyên vào một "Thế giới huyền huyễn".
Khóe miệng mọi người run rẩy, con Bích Bích hồ cấp bảy này không phải ma thú thì còn có thể là cái gì?
"Ta là Tô Linh Phong, cô tên là gì?" Tô Linh Phong hỏi.
"Hu hu...... Ức ức...... Ta là Vi Lương, Dạ Vi Lương, Ức.. Ức...." Con hồ ly nào đó bị thúc giục đến nấc cụt.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lần thứ N, mọi người: "......"
Một con ma thú ư? Tên cũng không tệ lắm! Thế mà còn có họ!
Mọi người thấy con Bích Bích hồ biến dị một mực nói những thứ mà bọn họ nghe không hiểu, mà Tô Linh Phong vẫn không hé răng, chỉ thấy nàng dùng kết nối chủ sủng đối thoại với nó.
Nguyệt Quang tò mò nhất mở miệng, "Tiểu Phong Phong, rốt cuộc nàng và con...... con Bích Bích hồ lạ lùng này nói gì vậy? Còn giấu chúng ta, sợ chúng ta nghe được à?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Không có gì." Tô Linh Phong vỗ lưng con hồ ly trong ngực, bình tĩnh mở miệng, "Nàng có hơi kinh hãi, ta chỉ trấn an nàng thôi." Lúc sau lại dùng kết nối chủ sủng nói với hồ ly: "Bây giờ không phải lúc nói chuyện, tìm được cơ hội, chúng ta lại tán gẫu."