**********
"......" Tiểu Bạch nghe Tô Linh Phong nói xong thì mặt nhỏ không khỏi đỏ lên, "Ai...... Ai nói nó là tiểu tình nhân của ta......"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Linh Phong gật đầu, đính chính lại: "À nhỉ, phải là tiểu tình thú. "
Tiểu Bạch: "......" ಥ_ಥ
Đoàn tử mặc kệ: "Mẫu thân, Đoàn tử mới không muốn làm tình thú của con rồng thối này! Không muốn không muốn!"
Tiểu Bạch mặt khinh thường, "Ngươi cho là bản long gia hiếm lạ ngươi sao? Hừ!"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Trong lòng Tiểu Bạch cực kì buồn bực, bản long gia anh tuấn như vậy tiêu sái như vậy đáng yêu như vậy cường đại như vậy, tình thú của bản long gia còn ủy khuất muội sao, cái con thú tham ăn tham ngủ yêu làm nũng yêu trang điểm và rất ngu ngốc này? Hừ!
Tô Linh Phong: "......"
Thật ra khác chủng tộc cũng yêu được mà...
Tô Linh Phong tuyệt đối không thừa nhận nàng cảm thấy rất thú vị......
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Buổi chiều sau khi nghỉ ngơi, đội rèn luyện gồm một nhóm thiếu nam thiếu nữ ôm vũ khí, mở to hai mắt nằm bên trong lều trại, cố gắng giữ tỉnh táo, chuẩn bị để tùy thời nhảy dựng lên nghênh chiến.
Trong đó ngoại trừ Tô Linh Phong và Hứa Nặc, chủ tớ hai người ở trong lều trại ngủ rất ngon, tuyệt đối không bị sự khẩn trương của mấy người khác ảnh hưởng.
Thật ra ban đầu Hứa Nặc cũng hơi lo lắng, nhưng Tô Linh Phong đã nói trước với nàng không cần nghĩ nhiều, cứ an tâm ngủ.
Hứa Nặc có một kiểu tin tưởng khó nói nên lời đối với Tô Linh Phong, nhìn Tô Linh Phong xoay người ngủ, nàng buộc mình bình tĩnh lại, an tâm chìm vào trong mộng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mãi lâu sau, chuyện mà các đội viên trẻ tuổi lo lắng cũng không xảy ra, đêm trôi qua bình tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng lửa trại "lách tách" cùng với âm thanh của gió......
Sau nửa đêm, các mí mắt bắt đầu đánh nhau, dù sao thì cũng đã chiến đấu một ngày, mọi người đều tiêu hao rất nhiều thể lực, buổi chiều đánh nhau rất mỏi mệt, còn không được ngủ, làm sao chịu được chứ.
Cho nên cuối cùng mọi người cũng không kiên trì được nữa, lần lượt từng người tiến vào mộng đẹp......
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mà Tô Linh Phong lại tỉnh lại ngay lúc mọi người đang ngủ, sắc mặt nàng bình tĩnh đưa tay lay Hứa Nặc, "Đứng lên, ma thú đột kích!"
Hứa Nặc giật mình một cái rồi liền ngồi dậy, "Ma thú? Làm sao? Ở nơi nào??"
Tô Linh Phong chỉ nói một chữ: "Nghe!"
Hứa Nặc nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên bên ngoài có tiếng lào xào, hình như là một đám ma thú phi hành.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hứa Nặc nắm đại kiếm chuẩn bị đi ra ngoài.
"Từ từ." Tô Linh Phong gọi Hứa Nặc lại, lấy một bộ trang bị trong nhẫn trữ vật ra ném cho nàng, "Đem cái này mặc vào."
Hứa Nặc tiếp lấy nhìn, là một bộ nhuyễn giáp lam phẩm khảm thạch phòng ngự và bảo thạch tăng tốc, nàng cảm kích nhìn Tô Linh Phong một cái, nói một tiếng "Cám ơn tiểu thư." Không khách khí từ chối, nàng lưu loát mặc ở trên người.
"Che kĩ tay và mặt em lại." Tô Linh Phong còn nói thêm.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Tiểu thư biết ma thú gì đang tới sao?" Hứa Nặc hỏi Tô Linh Phong.
Lúc này bên ngoài có tiếng cọ xát với lều trại, ít nhiều bọn họ cũng đã tăng thêm linh trận phòng ngự xung quanh lều trại, nhất định có lực phòng ngự, nếu là lều trại bình thường thì phỏng chừng đã bị kéo nát.
"Vẫn chưa chắc chắn." Vẻ mặt Tô Linh Phong nghiêm túc, tuy rằng không đi ra ngoài, không thể xác định nhưng trong lòng nàng cũng đoán được một hai.
Nàng triệu pháp trượng ra, vén lều lên đi ra ngoài, Hứa Nặc theo sát sau đó.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Trời ạ! Là Dơi Hút Máu!" Hứa Nặc quơ đại kiếm, cả kinh kêu lên: "Nhiều quá! Còn lớn như vậy!"
Tô Linh Phong chau mày, lại là một đám ma thú biến dị......
Trước khi ra khỏi lều, nàng cũng đã đoán được lần đánh úp này có thể là Dơi Hút Máu, ngay lúc chém giết buổi chiều, mùi máu vẫn không tài nào tan hết, ban đêm xuất hiện ma thú phi hành cũng không có gì là lạ.
Nói vậy Mặc Vấn Trần sắp xếp mọi người cắm trại ở chỗ này tức là cũng đã dự đoán được sẽ xảy ra tình huống như bây giờ, xem ra đây là một trong những chương trình lịch lãm mà hắn sắp xếp cho mọi người!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lúc này vốn là Mặc Vấn Trần và Dịch Thủy Giác gác đêm, bây giờ đã không thấy đâu, ngay cả Tá Dịch, Nguyệt Quang và Tiếu Minh Lãng cũng không thấy bóng dáng đâu.
Không cần phải nói, mấy tên kia lại né rồi......
Đống lửa trại đã dập tắt từ lâu.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lều trại khác đều bị hỏng, hiển nhiên là những thiếu nam thiếu nữ này vừa mới bị đánh thức, đang luống cuống tay chân chuẩn bị đi ra chiến đấu.
Mặc Hạo Thiên xuất hiện nhanh nhất, thấy Dơi Hút Máu biến dị bay lượn đầy trời liền trừng mắt, vừa không ngừng chưởng đấu khí vừa bất đắc dĩ cười khổ nói: "Biết ngay chúng ta lại bị thầy Thương Ngô đùa mà......"
Tô Linh Phong cầm pháp trượng trong tay, ngâm xướng chú ngữ, phóng Hỏa Tường Thuật có diện tích lớn ra đánh lui một đám Dơi Hút Máu biến dị, sau đó quay đầu lại nhìn Hạo Thiên và Hứa Nặc nói: "Đi nói với bọn họ trang bị cho tốt rồi hãy trở ra!"
Mặc Hạo Thiên và Hứa Nặc phản ứng lại, quay đầu lại hét lên với những người khác: "Là Dơi Hút Máu biến dị, mọi người che tay và mặt rồi hãy trở ra!"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau một lát, một nhóm người võ trang đầy đủ mạo hiểm đi ra.
"Ta nhổ vào! Không cho người ta sống sao, ta vừa mới ngủ mà!" An Tri Hiểu vừa chụp một con Dơi Hút Máu đang định tập kích nàng, vừa oa oa kêu to.
"Thầy Thương Ngô nhất định là cố ý chỉnh chúng ta!" Giọng điệu Bùi Kim Cát không tốt lắm, mới vừa ngủ đã bị gây sức ép phải đứng lên tham gia chiến đấu nên tâm tình vô cùng khó chịu.
Hoa Nhược Hề thở dài, "Thầy Thương Ngô đương nhiên là cố ý, cố ý tôi luyện ý thức chiến đấu và năng lực phản ứng của chúng ta......"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Aiz...... Cuối cùng ta cũng cảm nhận được làm đồ đệ của Thầy Thương Ngô là một kiểu cảm giác "vừa đau khổ vừa sung sướng" thật mâu thuẫn này rồi......" Thủy Thanh Thanh quơ pháp trượng, nói tiếp.
Sung sướng ở chỗ Thầy Thương Ngô rất rất đẹp mắt mê người, là mối tình đầu của các thiếu nữ, khiến người ta nhịn không được muốn tới gần hắn, muốn nhìn hắn thêm vài lần, nghe giọng nói của hắn nhiều hơn một chút.
Đau khổ là bởi vì...... Làm đệ tử của hắn sẽ phải chịu đựng hắn tra tấn đấy.....
Hơn nữa đều là những kiểu tra tấn biến thái khiến người ta không kịp chuẩn bị......
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đương nhiên, Tô Linh Phong là đệ tử ngoại lệ duy nhất.
"Thầy Thương Ngô cũng là vì muốn tốt cho mọi người, chỉ có lịch lãm thật tàn khốc mới có thể khiến cho thực lực của mọi người tăng lên trong thời gian ngắn nhất!" Bùi Ngọc Khiết đỡ lời thay Mặc Vấn Trần.
Lâm An Chi vẫn trầm mặc không nói, không tham gia đề tài của mọi người, từ lúc bắt đầu, cậu ta đã liền cố gắng làm cho chính mình trở thành một người vô hình.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Ngọc Khiết công chúa, mau! Gia trì lại quang hoàn* phòng ngự!"
(*quang hoàn: vòng sáng)
"Tại sao trong cốc Cổ Tạp đều là ma thú biến dị thế này? Điều này thật kỳ lạ......"
"Ta cũng thấy hơi lạ......"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"......"
"......"
Mọi người đều đang oán giận hoặc nghị luận, nhưng động tác chiến đấu cũng không dám lơi lỏng chút nào, tuy rằng lực phòng ngự của đám Dơi Hút Máu biến dị này thấp hơn đám Độc Lão Sài lúc chiều nhiều nhưng lực công kích lại không thấp, hơn nữa số lượng cũng đông hơn Độc Lão Sài nhiều, khoảng chừng hai ba trăm con, đông nghịt che kín cả bầu trời đêm......
Cũng may Tô Linh Phong không ngừng tung kỹ năng tấn công hệ hỏa, chặn hơn phân nửa Dơi Hút Máu biến dị tập kích, khiến cho áp lực của mọi người ít hơn không ít.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mãi cho đến khi bầu trời ở phía Đông bắt đầu sáng lên, những con Dơi Hút Máu biến dị còn lại mới phần phật rút lui.
Nhóm đội viên trẻ tuổi kia đã sắp kiệt sức, ai nấy đều tự tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống thở dốc không ngừng.
Tô Linh Phong tiêu hao linh lực nhiều nhất nên cũng vô cùng mỏi mệt, ngồi dưới một gốc cây đại thụ, nhắm mắt dưỡng thần.
Tiểu Bạch, Đoàn Tử, Quỷ Mị đều ở trong không gian ma sủng ngủ khò khò, hiếm khi có chút yên tĩnh trong chốc lát.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Có điều cũng chỉ là thanh tĩnh trong chốc lát, không có đám Tiểu Bạch ầm ĩ nàng không có nghĩa là những người khác cũng sẽ thức thời câm miệng......
Lịch lãm thì bị thương là không tránh khỏi, tối hôm qua chiến đấu, Hoa Nhược Hề và Lâm An Chi bị thương.
Cánh tay trái của Hoa Nhược Hề bị một con Dơi Hút Máu biến dị cào bị thương.
Lâm An Chi hao hết đấu khí, lúc này đấu khí tản ra, vai phải bị một con Dơi Hút Máu cắn một miếng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cũng may không có ảnh hưởng gì lớn, trong đội ngũ có linh thuật sĩ hệ sinh mệnh, miệng vết thương chỉ cần trị liệu một chút là có thể khép lại.
"Ngọc Khiết công chúa, phiền cô chữa thương cho Hoa Nhược Hề và Lâm An Chi." Mặc Hạo Thiên nhíu mày nói với Bùi Ngọc Khiết.
Thật ra vào lúc tác chiến, linh thuật sĩ hệ sinh mệnh nên dùng linh thuật trị liệu cho những đồng đội bị thương, nhưng lúc ấy Bùi Ngọc Khiết nói nàng ta phải tăng vòng sáng chúc phúc cho mọi người, linh lực cũng không đủ, đành để bọn họ chờ một chút
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lúc ấy, Hoa Nhược Hề nhẫn nhịn, sắc mặt Lâm An Chi không tốt nhưng vẫn chưa nói gì.
"Bây giờ ta không có sức, hơn nữa linh lực cũng chưa khôi phục lại, chờ ta dịu đi chút đã rồi nói sau." Bây giờ, Bùi Ngọc Khiết mới yếu ớt mở miệng.
An Tri Hiểu nghe vậy thì nhíu mày nói: "Linh lực chưa khôi phục thì uống một lọ linh dược phục hồi không phải là xong à? Đừng nói với ta rằng linh dược phục hồi của cô cũng đã uống hết rồi nhé!"
"Đây mới là ngày lịch lãm đầu tiên, hẵng còn khá lâu mới kết thúc, đương nhiên là phải giữ linh dược lại dùng từ từ." Bùi Ngọc Khiết nói.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Rõ là cô cố ý! Có đồng đội như cô đúng là bi ai cho chúng ta."
"An Tri Hiểu, ta không hiểu sao cô cứ luôn nhắm vào ta như thế? Ta cũng chưa nói sẽ không trị liệu cơ mà, ta chỉ vì tiết kiệm linh dược, để cho bọn họ chờ một chút thôi thì có gì sai?"
"Được rồi! Câm miệng hết đi!" Mặc Hạo Thiên quát một tiếng, "Yên tĩnh được một chút lại ầm ĩ! Tinh thần mấy người tốt nhỉ. Còn có sức mà cãi nhau, xem ra Thầy Thương Ngô sắp xếp chương trình lịch lãm cho mọi người còn chưa đủ nhiều có phải không?!"
"Thôi được rồi, Hiểu Hiểu, không có việc gì hết, chút thương thế này đã là gì." Hoa Nhược Hề nói xong liền lấy một thuốc hồi máu uống hai ngụm.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tuy rằng Thuốc hồi máu không thể khiến cho miệng vết thương khép lại nhưng hiệu quả bổ huyết và cầm máu cũng không tồi.
An Tri Hiểu bĩu môi "Hừ" một tiếng, không thèm nói nữa, cùng Thủy Thanh Thanh giúp Hoa Nhược Hề xử lý miệng vết thương.
"Hạo Thiên điện hạ thật đúng là càng ngày càng có phong phạm đội trưởng." Bùi Kim Triết cười tủm tỉm nói.
"Huynh cũng nên bớt bóng gió một chút đi, nhàm chán." Mặc Hạo Thiên nghiêm mặt nói.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Hừ."
Tô Linh Phong nhíu mày, nàng bắt đầu tự hỏi không biết quyết định đi lịch lãm với đám trẻ con ồn ào này của nàng là đúng hay sai đây?
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.