**********
Mặc Vấn Trần thấy học viên của mình bị côn trùng đuổi theo đến mức chạy trốn vô cùng chật vật thì không khỏi nhíu mày, liền bước nhanh về phía trước.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tá Dịch cũng cầm chặt kiếm trong tay, đi theo Mặc Vấn Trần, vừa đi vừa nghĩ cách để cứu viện.
"Ai da~~ Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra ở sơn cốc này vậy? Tại sao những con rệp biến dị đáng ghét này lại xuất hiện tiếp vậy? Thực là kỳ lạ, kỳ lạ..." Nguyệt Quang triệu hoán quỷ đằng ra rồi nói: "Tiểu Phong Phong, đừng sợ, Tiểu Nguyệt sẽ tới cứu nàng."
Tiếu Minh Lãng tóm lấy Dịch Thủy Giác còn đang đào dược rồi cũng nhanh chóng đi về phía trước.
"Ông đừng kéo ta, đừng có mà kéo ta, dược kia rất trân quý đó, ta còn chưa hái hết..."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tuy rằng Mặc Vấn Trần đã chuẩn bị xuất thủ, thế nhưng Tô Linh Phong lại không cho bọn họ cơ hội để xuất thủ, bởi vì Tô Linh Phong đã bị đám sâu vô dụng bay khắp bầu trời kêu "Vù Vù" khiến cho vô cùng tức giận.
Cơ thể khồng lồ của đám ma trùng chỉ khiến người ta buồn nôn, nhưng việc những con phi trùng này bay khắp nơi quấy nhiễu lại khiến cho người ta không thể không thấy phiền phức và khó phòng bị. Tô Linh Phong biết rõ, nếu như không tốc chiến tốc thắng thì bọn họ sẽ rất thiệt thòi, cho nên nàng không chút do dự nhét trường thương vào trong nhẫn trữ vật rồi lôi pháp trượng ra...
Mặc Hạo Thiên thấy Tô Linh Phong lôi một món đồ vũ khí khác từ trong nhẫn không gian ra thì phản ứng đầu tiên là: 囧! Có lầm hay không vậy, nàng ta lại muốn đổi vũ khí? Rốt cuộc thì nàng mang theo bao nhiêu món vũ khí? Nàng sẽ lại dùng bao nhiêu loại vũ khí?
Đợi đến khi nhìn rõ thứ vũ khí Tô Linh Phong lấy ra là pháp trượng thì phản ứng tiếp theo của Mặc Hạo Thiên là: Nhất định là nàng ta lấy nhầm rồi!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hắn tuyệt đối sẽ không tin tiểu cô nương trước mặt này là Linh Vũ song tu, loại người biến thái trong truyền thuyết đó làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này...
Thế nhưng Mặc Hạo Thiên nhanh chóng phát hiện ra mình lầm rồi, bởi vì hắn trông thấy Tô Linh Phong đã giơ pháp trượng lên, miệng bắt đầu ngâm xướng chú ngữ linh thuật!
Nàng nàng nàng... nàng đúng thật là linh thuật sĩ ư? Mặc Hạo Thiên cảm thấy đầu óc của mình rối loạn rồi...
Sau khi Tô Linh Phong niệm xong chú ngữ thì liền rót linh lực vào pháp trượng trong tay, tấn công về phía có đám phi trùng đông nhất, chỉ thấy một bức tường lửa mãnh liệt bùng lên, một đám phi trùng hóa thành tro bụi ngay lập tức!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhóm người đang ra sức chạy trốn ở phía trước cảm giác được khí tức nóng rực sau lưng đều đồng loại quay đầu lại, xem xét phía dưới liền cũng không khỏi sợ đến ngây người, nguyên một đám người trợn trừng hai mắt tưởng chừng không thể tưởng tượng nổi.
Lâm An Chi nhìn cô gái với mái tóc dài tung bay, tay cầm pháp trượng đang phóng thích một lượng lớn linh thuật thì trố cả mắt, có hơi mê mang, trong miệng liên tục thì thào: "Điều này sao có thể... Làm sao có thể... Làm sao có thể..."
Không phải là hắn hoa mắt chứ? Không phải là hắn gặp ảo giác chứ? Nàng ta không phải là người không có linh cơ sao? Làm sao có thể bỗng nhiên biến thành một linh thuật sĩ hệ hỏa? Làm sao có thể...
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Nàng ta lại là... Linh Vũ song tu?" Bùi Ngọc Khiết cắn môi, thần sắc ghen ghét đan xen sự không cam lòng chợt lóe lên.
Vì sao? Tại sao nàng ta này lại xuất hiện? Nàng kiêu ngạo vì dung mạo của mình, thế nhưng vẻ đẹp của nàng ta cũng không kém gì nàng, nàng có thân phận cao quý, Tô Linh Phong cũng có, vốn cho là thiên phú về linh thuật sĩ của bản thân có thể hơn Tô Linh Phong một bậc, nhưng nàng ta lại là Linh Vũ song tu!
Vì sao? Vì sao nàng ta lại xuất hiện trước mặt nàng?
Ánh mắt thầy Thương Ngô nhìn nàng ta đều luôn luôn dịu dàng, sủng nịch...
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Thầy ấy chưa bao giờ dùng ánh mắt đó để nhìn mình...
Nàng cực kỳ không cam lòng!
Nếu như nàng ta không xuất hiện thì ánh mắt đó của thầy Thương Ngô không phải là sẽ đặt lên nàng sao?
Bùi Ngọc Khiết cắn bờ môi căng mọng của mình, âm thầm nắm chặt tay thành nắm đấm.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bùi Kim Cát nhìn thấy Tô Linh Phong như thế, trong ánh mắt lộ ra vài phần say mê, lại thêm mấy phần cuồng nghiệt, một cô gái xinh đẹp, cường đại như vậy, mới thực sự xứng đôi với hắn ta! Cô gái này nhất định phải thuộc về hắn...
Hứa Nặc nhìn thấy tiểu thư nhà mình như thế thì cũng hơi ngạc nhiên mở to mắt, tuy lúc chứng kiến Tô Linh Phong cùng Nguyệt Quang đánh nhau với Tư Đồ Tiêu Sơn thì Hứa Nặc đã biết Tô Linh Phong là người Linh Vũ song tu rồi, nhưng là nàng không nghĩ tới linh thuật của Tô Linh Phong lại mạnh mẽ như vậy! Rõ ràng là đã vượt qua cấp đấu khí rồi.
"Thật là lợi hại..." Hoa Nhược Hề nói.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Thật cường đại..." Thủy Thanh Thanh nói.
"Con mẹ nó! Quá là đỉnh!" An Tri Hiểu mở to hai mắt, hét lên.
"Quả là biến thái!" Mặc Hạo Thiên nhếch mép, nha đầu này rốt cuộc là đến từ đâu.
Nàng ta lại có thể sử dụng kỹ năng cường lực quần công!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Chỉ có thể đột phá cấp năm của linh thuật thì mới có thể sử dụng được kỹ năng cao cấp đó!
Nàng ta chỉ mới 14 tuổi thôi sao?
Một cô gái 14 tuổi đã là linh thuật sĩ cao cấp rồi?
Không không! Nàng không đơn giản chỉ là linh thuật sĩ cao cấp, nàng còn là một võ sĩ trung cấp!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Một cô gái 14 tuổi lại có thực lực cường hãn đến mức Linh Vũ song tu?
Hai từ "biến thái" đã không đủ để hình dung nàng, nàng chính là yêu nghiệt...
Chỉ có điều hệ hỏa của nàng thực sự rất kỳ quái.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngọn lửa nàng phóng thích cũng không phải là loại lửa đỏ nóng bỏng kia mà là ngọn lửa màu đỏ u ám của bầu trời, bên trong còn xen lẫn một tia sáng màu lam âm u. Rõ ràng khí tức nóng bỏng phả vào mặt kia thuộc về nguyên tố hệ hỏa nhưng không biết tại sao lại khiến đáy lòng người ta lạnh lẽo.
Mặc Hạo Thiên đứng gần Tô Linh Phong nhất nên cảm nhận cũng rõ ràng nhất..
Thật sự là một điều bí ẩn, cũng giống như cô bé này...
"Ồ! Vì sao mà ta cảm thấy lửa mà cô nhóc này sử dụng rất thân thiết, rất quen thuộc?" Mỗ Vong Linh gãi đầu, bắt đầu xoắn xuýt, "Tại sao vậy chứ? Tại sao lại vậy chứ? Đây rốt cuộc là tại sao?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Ồ! Vì sao thế?" Đoàn Tử cảm thấy dáng vẻ xoắn xuýt của vị Quỷ Hồn này rất thú vị nên cũng mút tay học theo y.
Tiểu Bạch bĩu môi, nó cảm thấy hồn ma nào đó rất giống "Kẻ ngốc" trong miệng chủ nhân.
"Linh thuật của Tiểu Phong Phong đã đột phá cấp năm rồi sao?" Trong mắt Nguyệt Quang không giấu nổi sự kinh ngạc.
Tá Dịch nhìn Mặc Vấn Trần, thấy mặt hắn cũng không có quá bất ngờ thì môi mỏng khẽ mím lại, sắc mặt chìm sâu tựa như nước, rõ ràng tên Thương Ngô này biết một số chuyện về Tô Linh Phong mà hắn không biết...
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tá Dịch bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi...
Tiếu Minh Lãng thấy thực lực của Tô Linh Phong như vậy thì khiếp sợ vô cùng, đồng thời trong lòng cũng nghĩ, qua một thời gian ngắn nữa, tiểu thư còn cần y làm hộ vệ sao? Chỉ e y chỉ có thể lưu lạc đến nỗi đi làm xa phu...
Dịch Thủy Giác nhìn cô gái vung vẩy pháp trượng trước mặt mà khóe miệng thoáng giật liên tục, về sau còn ai dám nói hắn là thiên tài nữa đây! Đây mới là thiên tài này...
Một người Linh Vũ song tu, lại còn phụ thêm chức nghiệp luyện kim sư, nàng ta sinh ra chính là để đả kích người khác mà.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.