**********
Đối đáp được một lúc thì đã thấy đám người phía trước ngày càng tiến đến gần hơn, ngay cả Mặc Hạo Thiên cũng đã nhận ra có thứ đang tiến đến gần, "Chuẩn bị chiến đấu!" Có cái gì đang không ngừng tiến về phía này.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặc Hạo Thiên tuy rằng chỉ là võ sĩ trung cấp nhưng đấu khí cũng đã đạt đến tầng thứ tư, chuẩn bị đột phá đấu khí tầng thứ năm trở thành võ sĩ cao cấp, giữa các đệ tử võ sĩ thì thực lực của hắn là mạnh nhất, mọi người đương nhiên là tin tưởng lời nói của hắn.
Trong lòng mọi người không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Tô Linh Phong, ánh mắt cũng thêm kỳ dị, nhìn đấu khí biến đổi không ngừng trên người nàng, hẳn là sắp đột phá đấu khí tầng thứ ba, trở thành võ sĩ trung cấp ư? Thực lực của Mặc Hạo Thiên rõ ràng là mạnh hơn nàng, vì sao nàng lại phát hiện ra nguy hiểm trước cả Mặc Hạo Thiên?
Có điều bây giờ lúc chiến đấu đã đến, trong lòng mọi người tuy rằng vô cùng nghi ngờ nhưng cũng không có người nào lên tiếng hỏi thăm.
Lâm An Chi dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tô Linh Phong, bĩu môi không nói gì, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm phía trước.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong lòng An Tri Hiểu tò mò vô cùng, lòng tò mò không được thỏa mãn quả thực là không thoải mái tí nào! Chờ đến khi chiến đấu xong, nàng nhất định phải xin được lĩnh giáo từ tiểu sư muội này, có phải có bí pháp gì hay không, hay là có pháp bảo mang trên người?
Phải biết rằng, trong thời khắc chiến đấu thì phải luôn sớm phát hiện ra nguy hiểm tồn tại thì mới có thêm thời gian chuẩn bị, càng nhiều thêm một phần an toàn thì chiến thắng càng trong tầm tay!
Nhưng, cũng có khả năng là cấp độ của bản thân ngang bằng đối thủ hoặc có khả năng cao là bản thân có thể có năng lực cảm nhận được cấp độ của kẻ địch, điều này là một chuyện hấp dẫn cỡ nào chứ!
"Hả! Đó là cái gì vậy?" Bỗng nhiên, Mặc Hạo Thiên mở to hai mắt ra, kinh ngạc bật thốt lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mọi người nhìn theo tầm mắt của hắn, sắc mắt liền thay đổi trong phút chốc!
Chỉ đứng ở nơi này đã có thể nhìn thấy cách đó không xa, có một đám gì đó đang lúc nhúc bò về phía này, chúng có đường kính khoảng nửa thước, chiều dài hai thước, chúng nó có thân hình tròn tròn, toàn thân phủ lên một màu xanh hơi vàng, lớp da màu xanh bao bọc cơ thể tròn lẳn, da ở bên ngoài nhìn qua rất mỏng, gần như có thể lờ mờ nhìn thấy các loại chất lỏng trong cơ thể của chúng.
Trên đầu chúng nó có một cặp sừng rất nhỏ, hai tròng mắt xanh biếc, không cần động đậy cơ thể, nó cử động râu để quan sát bốn phía khác nhau.
Mồm của chúng có hình tam giác, hàm răng sắc trọn bên trong khoang miệng khẽ lóe sáng, khoang miệng liên tục bài tiết một loại chất lỏng trong suốt...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dưới bụng chúng có hai hàng chân vừa ngắn vừa nhỏ, chi chít dày đặc, như thể có vô vàn cái chân vậy...
"Đây là cái gì? Trùng... sâu à?" Bùi Kim Triết hỏi.
"Được lắm, đám côn trùng này thật lớn..." Sắc mặt Thủy Thanh Thanh có phần trắng bệch.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Kinh quá! Ta chưa từng thấy qua loại côn trùng nào lớn như vậy, đám côn trùng này thật khiến người ta chán ghét mà!" An Tri Hiểu trừng mắt nói.
"Đám côn trùng này hẳn là biến dị..." Hoa Nhược Hề nói. Nàng thực sự rất ghê tởm!
Bùi Ngọc Khiết một tay nắm chặt pháp trượng, tay còn lại đặt lên ngực, nàng ta cảm thấy bản thân sắp ngất đi rồi.
Hứa Nặc mím môi, sắc mặt cũng không hề tốt, tuy nàng là một nữ nhân cứng cỏi nhưng đối với loại động vật buồn nôn này thì tâm lý đa phần đều sinh ra cảm giác chán ghét và sợ hãi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đương nhiên, chỉ có Tô Linh Phong là khác người nhất, trước kia nàng còn từng ăn cả chuột nên sớm đã miễn dịch rồi với loài động vật buồn nôn này.
Hơn nữa lúc còn được huấn luyện trong quân đội, chỉ đạo viên của bọn họ còn nói: "Quân nhân không phân chia giới tính."
Cho nên, nữ nhân mà nhìn thấy loài trùng kinh dị này mà nôn mửa hay ngất thì là chuyện quá bình thường, chỉ là loại cảm giác đó tuyệt đối không xảy ra trên người nàng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Mấy con độc nhuyễn trùng này bị biến dị ư?" Tiểu Bạch nhăn mặt, lè lưỡi: "Ở đây sao lại có loại động vật này? Thật là ghê tởm..." Nó nghiêng đầu nhìn Đoàn Tử đang ngồi chồm hỗm trên đầu của Tô Linh Phong, liền nói: " Đoàn Tử ngu ngốc này, nhắm mắt lại, không nên nhìn!"
"Tại sao lại phải nhắm mắt?" Đoàn Tử khó hiểu.
Đúng là ma sủng thế nào thì chủ nhân thế đó, cũng là một kiểu khác người.
Tiểu Bạch: "..."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Ồ! Ha ha ha..." Quỷ Mị nhìn sắc mặt trắng bệch của mấy cô gái thì không khỏi vui vẻ cười đùa, mấy nghìn năm ngủ say, làm vong linh cô đơn lạnh lẽo quả thực rất buồn chán, nay trông thấy vẻ mặt đặc sắc của những người khác thì cảm thấy hứng thú vô cùng!
Chẳng qua khi hắn thấy nét mặt bình tĩnh không gợn sóng của Tô Linh Phong thì liền ngưng cười, nghiêng đầu nghiên cứu Tô Linh Phong, "Ồ! Minh thần trên trời linh thiêng! Chủ nhân xinh đẹp của ta ơi, lẽ nào cô không cảm thấy những thứ kia rất buồn nôn?"
Tô Linh Phong gật đầu. Vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, nói: "Đúng là rất buồn nôn."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Hả... Ơ! Vậy tại sao trên mặt cô không có vẻ buồn nôn?"
Tô Linh Phong nhàm chán liếc mắt nhìn đám người đang ngây ra, "Thẫn thờ làm gì nữa? Sao còn chưa ra tay? Chẳng nhẽ còn cờ chúng phun độc rồi từ từ ăn tươi nuốt sống các người à?"
"A.. Phải động thủ thế nào với... Đám tởm lợm này đây?" Bùi Ngọc Khiết bị cách miêu tả của Tô Linh Phong kích thích chịu không nổi, cố gắng nén cảm giác buồn nôn.
Tô Linh Phong quét mắt nhìn mọi người, cau mày nói: "Các người không phải đều đã từng đi rèn luyện rồi sao? Giết ma thú, những hình ảnh đẫm máu như thế, lẽ nào không thấy buồn nôn?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc này, những con độc nhuyễn trùng bị biến dị đã bắt đầu tấn công, cả đám liên tục phun ra những chất dịch ghê tởm về phía đội bọn họ khiến mọi người nhanh chóng chạy trốn, đội hình nhất thời trở nên lộn xộn vô cùng.
"Tiểu thư Linh Phong nói rất đúng, cứ coi chúng là ma thú bình thường thì tốt rồi." Mặc Hạo Thiên rất có khí thế của đội trưởng, nhanh chóng sắp xếp vị trí của mọi người: "Thủy Thanh Thanh, dùng linh thuật hệ thủy của muội biến mặt đất trở thành ao đầm để vây khốn chúng nó, đừng cho chúng nó tiến về phía này! Các võ giả lo phòng ngự, kiếm sĩ thì cẩn thận tấn công, chú ý đừng cho chúng nó phun nọc tới chúng ta hay vũ khí của chúng ta, cẩn thận sẽ bị ăn mòn. Công chúa Ngọc Khiết, cô chú ý gia tăng trị liệu cho mọi người!"
Mọi người sau khi nghe Mặc Hạo Thiên bố trí thì nhanh chóng tìm được vị trí của mình, chịu đựng cảm giác buồn nôn mà bắt đầu tiến vào trạng thái chiến đấu.
Tô Linh Phong tuy cũng là một võ giả nhưng cũng không nghe theo sự sắp xếp của Mặc Hạo Thiên mà lại đi phòng ngự, trực tiếp lấy từ trong nhẫn không gian ra một đống phi đao bạc sáng lấp lánh, mỏng như cánh ve, nàng phóng phi đao khiến đám sâu khổng lồ rụng như lá mùa thu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tuyệt kĩ phi đao ở hiện đại được nàng luyện đến thành thục, nhưng khi xuyên qua thế giới này thì lại chú tâm tập luyện kim thuật, thuận tiện chế cho bản thân một đống phi đao, hôm nay chính là ngày đầu tiên sử dụng đến chúng.
Tuy rằng nàng không e ngại đám côn trùng to lớn khiến người ta ghê tởm này nhưng cũng nhớ cảm giác chiến đấu nên mượn mấy phi đao này thử xem mới được.
Mọi người chú ý tới động tác phi đao của Tô Linh Phong, nhịn không được kinh ngạc, đây là vũ khí gì? Lại có thể có khả năng công kích xa hơn cả cung tiễn như vậy?!
Ngay cả nhóm người Mặc Vấn Trần và Tá Dịch đứng đằng sau xem náo nhiệt cũng không nén nổi tò mò...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.