Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 222: ♥ Làm người không thể quá ngu xuẩn




Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********


Mặc Vấn Trần mang theo Tô Linh Phong từ trong đường hầm đi ra là phía sau một cây cổ thụ cách chỗ cắm trại không xa.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Lúc này, tất cả mọi người đều đã thức dậy. Mấy thiếu niên nam nữ đều vây quanh lửa trại, tụ tập ở một chỗ. Trên mặt đều là vẻ mặt lo lắng hoặc oán giận.

Dịch Thủy Giác và Tiếu Minh Lãng đều cầm vũ khí trong tay, đề phòng chú ý động tĩnh xung quanh.

Bọn họ vốn muốn đi tìm Tô Linh Phong, thế nhưng Mặc Vấn Trần không đồng ý, sợ mọi người phân tán, chẳng may lại có người xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn lại cam đoan với bọn họ rằng hắn có khả năng tìm được Tô Linh Phong, khiến cho hai người không còn sốt ruột rồi mới đi trấn an những người còn lại.

Tiếu Minh Lãng là một vũ sư, đấu khí đã đột phá lên cấp bảy, Dịch Thủy Giác cũng đã đột phá lên cấp sáu, là linh thuật sĩ cao cấp hệ mộc. Ngoại trừ ba người Mặc Vấn Trần, Tá Dịch, Nguyệt Quang thì thực lực của hai người họ là cao nhất.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Bởi vì không biết xung quanh rốt cuộc là có nguy hiểm gì mai phục nên hai người có kiến thức uyên bác, kinh nghiệm phong phú bị ở lại để bảo vệ an toàn cho mấy thiếu niên nam nữ kia.

Lúc này, Tô Linh Phong đã khôi phục được một chút thể lực, nhỏ giọng nói với Mặc Vấn Trần: "Thả ta xuống đây đi, ta có thể tự mình đi."

"Được rồi." Mặc Vấn Trần biết rằng nếu cứ ôm Tô Linh Phong xuất hiện trước mặt mọi người thì không được thỏa đáng lắm nên cũng không miễn cưỡng, gật đầu buông Tô Linh Phong xuống.

Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần đi tới từ phía sau cây lập tức đã bị Dịch Thủy Giác và Tiếu Minh Lãng phát hiện, cảnh giác nhìn về hướng của bọn họ. Thấy người mà họ vẫn đang lo lắng trở về, 2 người liền thở phào nhẹ nhõm.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

"Tiểu thư, cô đã trở về rồi?" Tiếu Minh Lãng hướng Tô Linh Phong nói.

"Ừ." Tô Linh Phong bình tĩnh gật đầu.

"Tiểu thư?" Hứa Nặc thấy Tô Linh Phong đã trở về thì vội vã chạy tới, nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Tiểu thư đã đi đâu? Chuyện gì đã xảy ra? Tiểu thư có sao không?"


Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

"Sư muội, muội chạy đi đâu vậy? Có đồ chơi tốt gì à? Tại sao lại không gọi ta?" An Tri Hiểu cũng chạy tới, bất mãn nói.

"Sư muội, muội không sao chứ?"

"Sư muội, rốt cuộc thì muội đã trở về"

Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh đồng thời lên tiếng.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

"Không có việc gì, chỉ là không cẩn thận nên lạc đường." Tô Linh Phong nhàn nhạt nói.

Dịch Thủy Giác nãy giờ vẫn không lên tiếng, nghe vậy, nhìn Tô Linh Phong nghiền ngẫm cong khóe môi.

"Sư muội, mọi người đợi muội cả đêm, ai cũng lo lắng cho muội. Bây giờ mọi người là một tập thể, tốt nhất là về sau muội đừng hành động một mình. Muốn đi đâu có thể kêu mọi người đi cùng." Bùi Ngọc Khiết dịu dàng nói

Lời nàng ta nói giống như đang lo lắng nhưng nếu tinh ý nghe kỹ sẽ cảm thấy không đúng. Rõ ràng là ám chỉ Tô Linh Phong không có ý thức tập thể, không có tổ chức, không có kỷ luật, một mình tự ý hành động, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi và làm trễ nải thời gian của mọi người.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

"Còn tưởng rằng cô đã trở nên hiểu chuyện, thì ra vẫn còn hay tùy hứng làm bậy." Lâm An Chi trợn mắt liếc Tô Linh Phong, khinh thường bĩu môi.

"Được rồi!" Mặc Hạo Thiên cau mày nói: "Người trở về an toàn là tốt rồi, sự việc đã qua, nói lại làm gì?"

"Đúng vậy, tiểu thư Linh Phong trở về an toàn là ta an tâm rồi." Bùi Kim Cát nói.

"Cũng không thể nói như vậy được. Nếu nàng không có lòng hối cải, lần sau lại nửa đêm mất tích thì sao? Lẽ nào mọi người lại một lần nữa đi xung quanh tìm nàng sao? Chúng ta đang đi lịch lãm, không phải là chỗ để cho trẻ con chơi trốn tìm." Lâm An Chi bắt lỗi Tô Linh Phong, có vẻ như bắt lỗi thành nghiện nên lại không để ý tới sắc mặt của mọi người.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


"Có vẻ cậu rất có thành kiến với Phong Nhi nhỉ?" Mặc Vẫn Trần híp mắt lại, trong lời nói không che giấu lãnh ý chút nào.

Lâm An Chi bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của Mặc Vấn Trần thì không khỏi rùng mình một cái. Ánh mắt hắn ta hơi chuyển, không dám đối diện với Mặc Vấn Trần nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Ta... Ta chỉ nói theo sự thật thôi, nhìn việc không nhìn người."

"Nói theo sự thật? Nhìn việc không nhìn người?" Mặc Vấn Trần cười nhạt: "Cậu dám chắc là cậu không nói một đằng nghĩ một nẻo, trong ngoài bất nhất chứ?"

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

"..." Lâm An Chi bị khí thế của Mặc Vấn Trần chèn ép, thấy có vẻ không thở được, trên trán xuất hiện mồ hôi lạnh.

"Nói lời vô nghĩa với cậu ta làm gì? Cậu ta không muốn theo thì để cậu ta biến đi!" Nguyệt Quang và Tá Dịch vừa vội trở về, chợt nghe Lâm An Chi cứ nhằm vài Tô Linh Phong khiến cho Nguyệt Quang nổi giận, xông tới hung dữ nhìn Lâm An Chi chằm chằm.

"Huynh..." Sắc mặt Lâm An Chi khó coi nhưng lại e ngại Nguyệt Quang, không dám nói lời nào. Cậu ta còn nhớ rõ, ban đầu ở rừng rậm Lạc Nguyệt cậu ta đã bị cây ma quỷ của Nguyệt Quang quấn lên cổ thì hít thở không thông.

"Huynh cái gì mà huynh? Cậu tự cút hay thích ta đá cậu cút? Nói cho cậu biết, ta không quan tâm đặt chân chỗ nào, đồ không biết phải trái!"

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Tá Dịch cũng lạnh lùng quét mắt qua nhìn Lâm An Chi, hắn lựa chọn không nhìn hành động của Nguyệt Quang.

"Thầy, thầy Thương Ngô, Nguyệt Quang huynh, An Chi chỉ là nhanh mồm nhanh miệng..." Mặc Hạo Thiên kiên trì muốn giải vây cho Lâm An Chi.

"Cậu câm mồm!" Nguyệt Quang cắt đứt lời nói của Mặc Hạo Thiên: "Còn nói nhảm nữa thì cậu cũng cút cho ta!"

"..." Mặc Hạo Thiên không dám nói gì nữa, chỉ là mang vẻ mặt cầu xin nhìn Mặc Vấn Trần.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Mặc Vấn Trần thở dài, mở miệng nói: "Lần này coi như xong đi Nguyệt Quang." Dừng một chút lại chuyển qua Mặc Hạo Thiên: "Nhưng ta không hy vọng trong đội xuất hiện lời nói không hài hòa, cho bạn của trò làm chút việc đi để khỏi phải nhiều chuyện." Lúc nói chuyện không khỏi liếc mắt nhìn Bùi Ngọc Khiết.

Bùi Ngọc Khiết vẫn luôn chú ý tới Mặc Vấn Trần nên khi thấy ánh mắt Mặc Vấn Trần không mang theo chút độ ấm thì không khỏi cắn môi, nắm chặt tay.

"Em đã hiểu, thầy Thương Ngô, cậu ấy sẽ không như vậy nữa." Mặc Hạo Thiên thầm than một tiếng, người bạn này của hắn thật sự không có mắt nhìn. Tất cả những kẻ mạnh này đều vì Tô Linh Phong mà gia nhập đội ngũ, hắn lại khiêu khích nàng ngay trước mặt họ...

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

"Chỉ cần các ngươi làm tốt, hứ!" Nguyệt Quang bĩu môi với Mặc Vấn Trần, cặp mắt hoa đào liếc nhìn Lâm An Chi không có ý tốt.

Mặc Vấn Trần không thèm để ý ánh mắt của Nguyệt Quang, nói với mọi người: "Trời sắp sáng rồi, mọi người dọn dẹp một chút, ăn vài thứ rồi chuẩn bị xuất phát."

Mọi người gật đầu, bắt đầu tự làm việc của mình.

"Đáng đời!" An Trí Hiểu nhân lúc đi qua mặt Lâm An Chi liền huỵch toẹt ra hai chữ.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Lâm An Chi cắn răng nắm chặt tay, tức giận nhìn An Trí Hiểu.

Tô Linh Phong nhân lúc Lâm An Chi vừa đi qua, vỗ vai hắn, nói không to cũng không nhỏ mà vừa vặn để mọi người nghe được: "Làm người hơi vụng về một chút thì có thể sống thoải mái kha khá, nhưng mà quá mức ngu xuẩn thì thật đáng thương, bởi loại người này thường không biết mình chết như thế nào."

"..." Sắc mặt Lâm An Chi khó coi vô cùng!

Mọi người đều bận thu dọn lều trại, nấu cơm, còn Tô Linh Phong không đi hỗ trợ. Nàng tới bên dòng suối chảy đầu rửa mặt một phen. Ngồi dựa vào tảng đá lớn nhất, nàng cố gắng tiêu hóa năng lực trong thân thể của mình, tiện thể sắp xếp lại tin tức mới thu được. Mọi người đều không để ý hành vi nhàn hạ của nàng.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Tối hôm qua, vào lúc linh thuật đột phá, trong đầu nàng lại hiện ra chút gì đó như lúc đột phá linh thuật cấp hai, nhưng lần này lượng tin tức nhiều hơn so với lần trước, có liên quan tới kỹ năng " Lửa Minh Trì", còn có phần về triệu hồi hồn ma cùng kỹ năng tác chiến.

Tô Linh Phong thầm than, linh thuật tăng cấp còn mang theo kỹ năng truyền thừa sao? Thế thì được thôi, sách kỹ năng của nàng đều được giảm bớt, mà xem ra, quả nhiên là nàng phải đi theo con đường thuật sĩ vong linh.

Nhưng, cái nghề thuật sĩ vong linh này đã biến mất mấy nghìn năm trên đại lục mà thực lực của nàng vẫn chưa đủ mạnh, đến lúc nghề nghiệp của nàng được công bố thì chỉ sợ lại mang đến phiền toái cho nàng. Vẫn nên lấy linh thuật sĩ hệ hỏa mà ngụy trang thôi.


Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Tại một nơi khác, Lâm An Chi đang sa sầm mặt mày, tự mình thu thập đồ đạc.

Mặc Hạo Thiên ở một bên khuyên nhủ: "An Chi, đã đi tới nơi này rồi, huynh không thể lại giở tính trẻ con ra."

"Ta giở tính trẻ con? Ta chẳng qua chỉ nói thật lòng vài câu, bọn họ liền nhằm vào ta, sao lại thành ta giở tính trẻ con rồi? Ta phải rời khỏi nơi này, ta không cần ở lại chịu đựng tức giận của họ."

Mặc Hạo Thiên cũng tức lên nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Lâm An Chi! Huynh luôn chỉ nhìn chằm chằm vào lỗi của người khác, sao huynh không suy nghĩ về vấn đề của bản thân huynh?"

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

"Vấn đề của ta à? Ta làm sao?"

"Tại sao huynh không suy nghĩ một chút xem, vì sao trong đội ngũ này có hơn mười người, phần lớn bọn đều có quan hệ không tồi với tiểu thư Linh Phong mà chỉ có huynh là không hợp với nàng? Không, không phải là hợp hay không, mà là tiểu thư Linh Phong người ta vốn là không thèm tính toán với huynh. Huynh lại lúc nào cũng nhằm vào người ta! Huynh như thế là vì cái gì? Bởi vì nàng từng thích huynh, huynh không thích nàng, cho nên luôn nhìn nàng không thuận mắt? Thật buồn cười mà, bây giờ người ta cũng đã buông tay, vì sao huynh lại không bỏ xuống được?"

"Hạo Thiên, huynh nói bậy bạ gì đó hả? Ta vì sao lại không buông xuống được?" Lâm An Chi bối rối giải thích: "Ta chẳng qua không quen nhìn thấy nàng không có tinh thần đồng đội, nửa đêm tự mình chạy loạn, làm hại mọi người..."

"Được rồi!" Mặc Hạo Thiên cắt ngang lời nói của Lâm An Chi:" Huynh nói mình làm việc chỉ suy xét sự việc không quan tâm đối tượng, vậy mà bây giờ rõ ràng lại làm ngược lại hết, nói nhìn việc không nhìn người, vậy mà lại chẳng hề nghĩ tới sắc mặt tiểu thư Linh Phong dường như không tốt, cơ thể cũng rất yếu ớt. Kẻ ngu cũng nhìn ra được tối hôm qua nhất định đã xảy ra chuyện, chỉ là nàng và thầy Thương Ngô không muốn mọi người lo lắng nên mới không nói thật mà thôi. Vì sao huynh thấy rõ mọi việc như vậy lại làm như không thấy? Hay là do lòng dạ hẹp hòi đã che mắt huynh rồi? Ta thực sự ngày càng thất vọng vì huynh!"

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

"Ta..." Lâm An Chi mở miệng nhưng không thể phản bác.

"Từ giờ trở đi, huynh nên buông bỏ thành kiến đối với tiểu thư Linh Phong, bằng không... huynh đừng trách ta không nhắc nhở huynh! Còn nữa, nếu huynh còn coi ta là bạn thì bây giờ theo ta đi ăn cơm, đừng nhắc lại việc bỏ đi nữa!" Mặc Hạo Thiên nói xong, vung tay dẫn đầu, đi tới chỗ của mọi người.

Mặc Hạo Thiên không rõ lắm tối qua đã xảy ra việc gì, có nguy hiểm hay không nhưng Lâm An Chi là bạn nhiều năm của hắn ta. Hắn ta không yên tâm để cho một mình cậu ta trở về.

Lâm An Chi nhìn Mặc Hạo Thiên, sắc mặt khẽ biến một lát, cuối cùng vẫn là không một lời nói đuổi kịp bước chân Mặc Hạo Thiên.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh