Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 212: ♥ Ngoài bốn người




Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********


Lúc Tô Linh Phong, Mặc Vấn Trần, Hứa Nặc và Tiếu Minh Lãng tới trung tâm quảng trường thì những người khác cũng đã đến đông đủ.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ngoại trừ Tô Linh Phong đã hẹn Tá Dịch, Nguyệt Quang, Dịch Thủy Giác và ba cô gái nhóm Hoa Nhược Hề, ngoài ra còn thêm bốn người không hẹn mà cùng đến là Mặc Hạo Thiên, Lâm An Chi và huynh muội Bùi Kim Cát.

Lâm An Chi không phải là đệ tử của học viện Thanh Kiều Linh Vũ sao? Cậu ta đến cùng Mặc Hạo Thiên à. Có điều khi nhìn thấy huynh muội Bùi Kim Cát Tô Linh Phong càng cảm thấy bất ngờ hơn bởi nàng còn biết được mấy người Hoa Nhược Hề, Thủy Thanh Thanh cũng không ưa gì huynh muội hai người này!

"Tiểu Phong Phong, ôi chao, cuối cùng nàng cũng tới rồi, người ta nhớ nàng muốn chết đi được

~" vừa nhìn thấy Tô Linh Phong đến, Nguyệt Quang lập tức vồ đến bên cạnh.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

"..." An Tri Hiểu vừa nghe thấy giọng Nguyệt Quang thì liền đơ người không phản ứng kịp, có phải nàng vừa nghe nhầm không???

"..." Thủy Thanh Thanh đứng bên cạnh chớp chớp mắt thưởng thức mỹ nam bên cạnh, có vẻ hơi mơ mộng.

"..." Hoa Nhược Hề cũng hơi bất ngờ, mặc dù nàng đã gặp Nguyệt Quang một lần nhưng lần đó chỉ nhìn thoáng qua, lần này tận mắt nhìn thấy Nguyệt Quang... Ừm... Khác hoàn toàn.

Tô Linh Phong nghiêng người tránh khỏi cái ôm của Nguyệt Quang, nhíu mày, lạnh lùng nói "Tốt nhất là huynh nên tránh xa ta ra!" Nhớ cái cọng lông ấy! Ngày hôm qua vừa mới gặp xong!

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Tính tình Nguyệt Quang không tốt, nếu hắn ôm được Tô Linh Phong một lần thì chắc chắn lần sau sẽ tiếp tục, một bước tiến một tấc, hai ngày nay ăn đậu hũ của nàng không biết bao nhiêu lần, hôm nay lại còn muốn động tay động chân chiếm chút tiện nghi của nàng à.

Nguyệt Quang tủi thân: "Người ta thích đứng gần Tiểu Phong Phong mà, Tiểu Phong Phong đứng bên cạnh ta là an toàn nhất..."

"Câm miệng!" Còn chưa chờ Nguyệt Quang làm nũng xong, Tá Dịch đã quắc mắt nhìn hắn.

"Cậu quản ta cái gì?!"

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

"Huynh cho rằng ta thích quản huynh sao?" Tá Dịch duỗi một tay ra, kéo Nguyệt Quang cách xa Tô Linh Phong.


"Buông tay! Đừng kéo ta, y phục của ta bị cậu kéo hư mất rồi, cậu đối với ta tốt một chút không được sao?!"

Người Dịch Thủy Giác giống như không có xương, lười biếng tựa lên bức tượng bên cạnh, híp mắt xem náo nhiệt, hận không thể thu nhỏ người lại để người ta biết mình không tồn tại.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Bùi Kim Cát là người tỉnh táo lại đầu tiên, bước một bước về phía trước, trên mặt mỉm cười chào hỏi Mặc Vấn Trần và Tô Linh Phong: "Thầy Thương Ngô, Linh Phong tiểu thư."

"Ừ." Mặc Vấn Trần chỉ khẽ gật đầu.

Tô Linh Phong vô cảm đứng đó không nói tiếng nào.

Trên mặt hắn ta lóe lên vẻ xấu hổ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh, quay về phía Tô Linh Phong cười cười, bày ra vẻ phong độ, quý phái của mình.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Thật ra cũng không phải Tô Linh Phong cố ý làm mất mặt mũi của hắn, chỉ là cảm thấy nơi đây không phải là yến tiệc, cũng không cần phải xã giao gì.

"Thầy Thương Ngô." Giọng nói của Mặc Hạo Thiên vang lên, các đệ tử của học viện Thanh Kiều Linh Vũ dời ánh mắt trên người Nguyệt Quang đi, lần lượt vấn an Mặc Vấn Trần.

Lúc Mặc Hạo Thiên đến chỗ Mặc Vấn Trần vấn an, tinh thần hắn ta vô cùng căng thẳng, biểu lộ nghiêm túc.

An Tri Hiểu cũng đến vấn an Mặc Vấn Trần nhưng không dám nhìn thẳng, vẻ mặt sợ sệt lộ rõ trên mặt.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Trong đám đệ tử sau khi nhìn thấy mặt Mặc Vấn Trần thì mặt ai cũng xám ngoét, thất vọng sợ sệt như nhà có đám, chỉ duy nhất có Bùi Ngọc Khiết nhìn thấy hắn liền cười tươi như hoa.

Lâm An Chi là người chào hỏi cuối cùng, cậu ta nhìn Mặc Vấn Trần, đôi mắt khẽ đảo qua nhìn Tô Linh Phong một chút rồi nhanh chóng lướt qua.

"Ừ." Mặc Vấn Trần gật đầu, "Bây giờ cũng không phải là trong trường học, chúng ta đều là đồng đội lịch lãm rèn luyện, mọi người giúp đỡ nhau không nên khách khí như vậy."

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Bùi Ngọc Khiết ưu nhã mỉm cười, dịu dàng nói: "Thầy Thương Ngô nói có lý, sau này mọi người đều ở chung với nhau, không nên khách khí như thế."

"Mọi người đến đông đủ rồi, chúng ta lên đường thôi." Tá Dịch lên tiếng đề nghị.

Mọi người gật đầu đồng ý.

Địa thế Thành Lăng Vân phức tạp, cũng vô cùng nguy hiểm, hơn tám trăm năm trước, nơi đây vốn là nơi của lính đánh thuê và những người đến đây tham gia rèn luyện, mãi đến khi thành chủ đầu tiên của Thành Lăng Vân và hiệu trưởng đầu tiên của học viện Thanh Kiều tới đây mới khiến cho thành trở nên phồn vinh, thu hút nhiều đệ tử đến đây tham gia rèn luyện.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Bởi vì nơi đây địa thế đặc thù cho nên mỗi năm sẽ có đệ tử của học viện Thanh Kiều đến đây để rèn luyện.

Từ đây đến thành phía nam của thành Lăng Vân không xa lắm, đường nhỏ không thể đi xe ngựa nên họ chọn đi bộ, khoảng hai ngày đường là có thể đến nơi.


"Linh Phong sư muội, sang năm Thanh Kiều học viện tuyển đồ đệ, muội có muốn đến đó bái sư không?" Bùi Ngọc Khiết đi bên cạnh Tô Linh Phong không có việc gì làm nên nói chuyện phiếm giết thời gian.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

"Ừ." Tô Linh Phong không trả lời vấn đề Bùi Ngọc Khiết hỏi, chỉ trả lời ngắn gọn.

"À." Bùi Ngọc Khiết cũng không để ý thái độ lãnh đạm của Tô Linh Phong lại tiếp tục hỏi: "Vậy... sư muội muốn tham gia vào lớp võ giả sao??"

"Còn chưa nghĩ ra." Tô Linh Phong nhàn nhạt trả lời.

"Sao còn chưa nghĩ ra? Sao sư muội còn chưa quyết định, thầy Thương Ngô có vẻ muốn nhận muội làm đệ tử đó..." Bùi Ngọc Khiết nói xong, mắt không tự chủ được đưa nhìn Mặc Vấn Trần.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Tô Linh Phong nghe xong lời này thì không nói tiếp, bỗng nhiên quay đầu khẽ liếc Bùi Ngọc Khiết. Ánh mắt đó tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng, như có thể soi thấu lòng người, khiến người đối diện giật mình khiếp sợ.

"Làm sao vậy? Trên mặt ta có cái gì sao?" Bùi Ngọc Khiết trấn định, đưa tay sờ lên khuôn mặt xinh đẹp trơn mềm của mình, bất giác hỏi.

"Không có." Tô Linh Phong nhả ra hai chữ, thu ánh mắt lại, quay đầu nhìn Mặc Vấn Trần.

Vừa lúc Mặc Vấn Trần cũng quay lại nhìn Tô Linh Phong, tầm mắt hai người đụng nhau.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ánh mắt Mặc Vấn Trần chứa đầy vui vẻ, nhìn Tô Linh Phong khẽ động lông mày, khóe môi cong cong.

Tô Linh Phong bĩu môi, chọc tức Mặc Vấn Trần xong lại xoay lưng, sau đó nói với Bùi Ngọc Khiết: "Ta qua kia nói chuyện." Nói xong liền lui về phía sau hai bước, chờ Hoa Nhược Hề lên đi cùng.

"Thầy Thương Ngô, có phải em nói cái gì không đúng làm sư muội mất hứng phải không?" Bùi Ngọc Khiết quay sang nói với Mặc Vấn Trần, giọng nói nhỏ nhẹ, đáng yêu.

"Không." Mặc Vấn Trần nhàn nhạt trả lời, ngữ khí giống hệt Tô Linh Phong. Sau đó hắn lại bước thẳng về phía trước đi cùng Tá Dịch, Nguyệt Quang và Dịch Thủy Giác.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Bùi Ngọc Khiết nhìn bóng lưng Mặc Vấn Trần, thái độ trên mặt không thay đổi nhưng bàn tay đã nắm chặt, móng tay đâm vào thịt trắng bệch.