**********
"Tô Linh Phong?" Cô gái tên An Tri Hiểu nghe xong tên của Tô Linh Phong thì không khỏi sững sờ, lập tức nghiêm túc đánh giá Tô Linh Phong rồi nói: "Cô chính là học trò mà thầy Thương Ngô mới thu à?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Không chờ Tô Linh Phong nói tiếp, bàn bên cạnh đã có mấy người mở miệng, "Học muội, khép quá, không ngờ lại gặp muội ở đây." Người nói chuyện chính là cô gái kiếm sĩ trong đội của thầy Ba Da – Khâu Cát Nhĩ lần trước.
Tô Linh Phong nhìn cô gái kia, cũng không nói gì mà chỉ bình tĩnh gật đầu.
Trong ánh mắt của mấy thiếu nữ này nhìn nàng có kinh ngạc, có tò mò nhưng cũng coi như là thân mật, không khiến người ta thấy ghét bỏ, nàng có thể đáp thế này đã là nể tình lắm rồi, về phần người khác nghĩ thế nào về thái độ không lễ phép của nàng, đó vốn không phải phạm vi nàng quan tâm, muốn nàng gọi một cô bé mười mấy tuổi là học tỷ, nàng đúng là không gọi nổi đâu.
"Nếu là học muội thì mọi người cũng không phải là người ngoài rồi, Nhược Hề, Thanh Thanh, mọi người qua đây ngồi đi." An Tri Hiểu đổi khách thành chủ, mời hai người bạn kia chuyển vị trí.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"..." Mặt Tô Linh Phong vẫn vô cảm như trước. Hứa Nặc lại có phần không kịp thích ứng với sự quen thuộc của mấy cô gái này, khóe miệng hơi co lại, nhưng thấy Tô Linh Phong không biểu hiện gì thì cũng không mở miệng nói nữa.
Về phần Tiếu Minh Lãng, ông nhìn Tô Linh Phong, lại nhìn mấy cô gái kia, vẻ mặt rất ý vị.
Người đầu tiên mở miệng gọi Tô Linh Phong là học muội liếc mắt nhìn An Tri Hiểu, bất đăc dĩ lắc đầu rồi đi qua ngồi, tự giới thiệu: "Ta là Hoa Nhược Hề, muội gọi tên cũng được."
Tô Linh Phong nghe vậy thì lông mày hơi nhướn lên, nàng ấy nhìn ra nàng quyết định không gọi bọn họ là học tỷ à? Cũng thật nhạy cảm.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Ta tên là Thủy Thanh Thanh, muội cứ gọi ta là Thanh Thanh là được." Cô gái cuối cùng cũng đi qua ngồi, dịu dàng nhỏ nhẹ nói.
Tướng mạo ba cô gái này đều xuất chúng, khí chất lại không giống nhau, Hoa Nhược Hề hào phóng thân hòa, dễ dàng khiến người ta có cảm giác muốn thân cận, An Tri Hiểu cởi mở sảng khoái, mặc dù có vẻ quen thuộc quá đà nhưng lại không khiến người ta ghét, toàn thân Thủy Thanh Thanh lộ vẻ nhu tình như nước, cũng không phải làm trò mà như thể đây là một tinh linh sinh ra từ nước vậy.
Tô Linh Phong lần lượt khẽ gật đầu với các nàng, nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện như cũ, nàng không thích khách sáo, cũng không biết nên hàn huyên gì với những người không quen cả/
Bầu không khí gượng gạo mấy giây, Lý Mập bê một tô thịt to tới, trông thấy ba người An Tri Hiểu cũng ngồi xuống bàn của Tô Linh Phong thì sửng sốt một chút, nhưng lại nhanh chóng tỉnh táo lại, đưa thẳng tô thịt tới bàn Tô Linh Phong, cũng may bàn này khác lớn, ba tô thịt lớn vậy àm cũng vừa.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lúc này Đoàn Tử đã tiêu diệt sạch sẽ một tô rồi, nó đang chổng mông há miệng uống canh thịt.
Tô Linh Phong nói với Lý Mập: "Ông chủ, đưa tô thịt không này xuống rồi mang thêm một tô nữa lên."
Lúc này những người khác mới chú ý tới Đoàn Tử đã ăn xong một tô, ngoại trừ chủ tớ ba người Tô Linh Phong, những người khác đều giật mình mở to mắt nhìn Đoàn Tử, đây là ma thú gì thế? Ăn khỏe thật đấy! Cơ thể bé như vậy mà, thế thịt ăn xong thì chạy đi đâu?
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Được được! Tới ngay đây!" Lý Mập hiển nhiên là đã thấy nhiều kiểu người trong xã hội nên cũng khong ngạc nhiên, chỉ trố mắt một chút rồi sau đó liền bê tô không về phòng bếp.
An Tri Hiểu cũng nhanh chóng thu lực chú ý lại, bởi vì đồ ăn trên bàn đã hấp dẫn nàng ta, chỉ thấy nàng ta cầm chén không đưa đến vò rượu trước mặt, không thèm ngại ngùng cười với Tô Linh Phong, "Mọi người đã quen biết thì vò rượu này chia một ly nhé?"
"Hiểu Hiểu ngốc này, chớ để người ta chê cười."
"Hiểu Hiểu, Trần Nhưỡng này cũng không phải là ai cũng chịu được đâu, nếu cô say rồi thì ta và Nhược Hề cũng mặc cô đó, quẳng cô lại ở đây luôn."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh nghe An Tri Hiểu bảo Tô Linh Phong lấy rượu thì cũng tỉnh táo lại, vội can thiệp, có điều trong giọng nói lộ vẻ bất đắc dĩ và ý cười hòa hảo.
"Xin thúc Mập mấy lần mà thúc ấy không chịu cho, hôm nay có cơ hội thì đương nhiên là ta không thể bỏ qua rồi, mọi người cũng đừng xem nhẹ tửu lượng của ta nhé!" An Tri Hiểu nói vẻ không phục.
Tô Linh Phong thấy nàng nhìn vò rượu chằm chằm vào, lưỡi liếm quanh môi vẻ thèm thuồng thì khóe môi hơi cong lên, thì ra cô bé này chạy tới đây là vì rượu này đây!
"Tiếu thúc, rót đầy cho cô ấy." Tô Linh Phong nói với Tiếu Minh Lãng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Tiểu tiểu thư, rượu này, rượu này quả thực không phải ai cũng uống được mà..." Tiếu Minh Lãng nâng vò rượu lên, thịt lại bắt đầu đau.
"Đại thúc à! Chớ có nhỏ mọn vậy chứ, cho ta một ly nếm thử thôi, tiểu thư nhà thúc cũng nói rồi đấy thôi."
"Một ly chắc không sao đâu." Tô Linh Phong thản nhiên nói.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh liếc nhau, cũng không mở miệng khuyên can nữa.
Tiếu Minh Lãng thầm than một tiếng, đau lòng rót rượu cho An Tri Hiểu.
"Đúng đúng, đầy vào, sao đã thôi rồi? Chút nữa, thêm chút nữa, mới có nửa chén à, đại thúc, thúc rót chậm thế?"
Một chén rượu cuối cùng cũng được rót đầy, An Tri Hiểu bê chén lên trước mũi hít hà, sau đó híp mắt, vẻ say mê nói: "Thơm quá đi mất!"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nàng ta duỗi đầu lưỡi ra, cẩn thận liếm một chút, lại tán thưởng nói: "Dễ uống thật, quả là rượu cực phẩm!"
Tô Linh Phong cũng nâng chén rượu trước mặt mình, ngửa cổ uống hết một hơi, sau đó nói với An Tri Hiểu đang xuýt xoa với chén rượu, thản nhiên nói: "Rượu phải uống như vậy mới đã ghiền!"
An Tri Hiểu nhìn chén rượu của Tô Linh Phong, sửng sốt một chút rồi lập tức cười ha hả: "Cô nói không sai, rượu phải uống miệng lớn mới đã ghiền, mới sảng khoái!" Dứt lời An Tri Hiểu cũng học Tô Linh Phong, ngửa cổ lên uống cạn một hơi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sai đó...
"Cạch!" Đây là tiếng chén rượu rớt xuống bàn.
"Bịch!" Đây là tiếng trán mỗ nữ tiếp xúc thân mật với mặt bàn."
"Khò khò!" À, đây thì khỏi cần giải thích...
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"..."
"..."
"..."
Đây là biểu lộ trạng thái trầm mặt của ba người Hứa Nặc, Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Ha ha ha..." Đây là mỗ già mà không kính cười hả hê, khỏi cần nói gì nhiều, người này đích thị là Tiếu Minh Lãng.
Tiểu Bạch rung đùi đắc ý phát biểu: "Đây quả là bi kịch mà, cô gái này cô ý học theo cô nữa chứ, đáng đời cô chủ động tới chiếm lời của chủ nhân, chậc chậc, lời của chủ nhân mà dễ chiếm vậy chắc?"
"Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu..." Thủy Thanh Thanh lo lắng vỗ vai An Tri Hiểu, dịu dàng nói: "Cô sao rồi? Nghe thấy ta nói không?"
"Đừng gọi nữa, chắc chưa tới hai ba ngày thì nó chưa tỉnh đâu." Lý Mập bê tô thịt tới, lắc đầu nói. Dứt lời ông lại quay qua nhìn Tô Linh Phong, trong mắt có gì đó lóe lên.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Khụ khụ, học muội, mọi người cứ ăn từ từ, thúc Mập, có rảnh chúng cháu lại đến, bây giờ phải về trước đây ạ." Hoa Nhược Hề vội ho một tiếng, tạm biệt mấy người Tô Linh Phong và Lý Mập.
"Không ngồi một chút sao? Thức ăn vẫn còn đây mà." Tô Linh Phong chậm rãi mở miệng.
"Không được không được, sau này gặp lại, tạm biệt." Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh đứng dậy dìu An Tri Hiểu đi ra ngoài cửa.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.