**********
Trong phủ đã có không ít người nhìn thấy Tô Linh Phong và Tá Dịch đi dạo trong rừng. Không ai bảo ai nhưng mọi người đều thống nhất không đến làm phiền hai người trẻ tuổi bồi dưỡng tình cảm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đương nhiên, thật ra không phải ai trong bọn họ cũng có suy nghĩ như vậy. Một số người thích xem chuyện linh tinh, muốn làm sáng tỏ quan hệ giữa hai người nên bọn họ cũng đi theo vào rừng....
Cho nên sự việc trong rừng, ngoài Tô Linh Phong và Tá Dịch ra thì còn có người thứ ba chứng kiến.
Khuôn mặt Tô Linh Phong vô cảm. Nàng lấy tay che miệng bước ra từ rừng cây, bước chân hơi gấp gáp. Thị vệ nhìn thấy liền không khỏi nghi hoặc lên tiếng hỏi thăm:
"Ủa? Sao có mình tiểu thư quay lại? Tá Dịch điện hạ không trở về cùng sao??"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Đúng vậy! Không biết Tiểu thư có chuyện gì xảy ra??"
"Ta thấy sắc mặt không được tốt lắm..."
"Đây không phải tình huống tiểu tình nhân giận dỗi nhau sao??"
"Ta thấy rất có khả năng..."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"..."
Chưa ai biết việc của Tô Linh Phong hôm qua, cộng thêm chuyện hôm nay Tá Dịch và nàng ăn sáng chung, mọi người đều nghĩ hai người là một đôi tình nhân. Bây giờ nàng bỏ Tá Dịch về một mình khiến cho mọi người có đề tài để buôn chuyện với nhau....
Trở lại phòng, Tô Linh Phong cầm chiếc gương nhỏ ngắm mình, phát hiện môi mình vừa sưng, khóe môi còn bị trầy da. Nàng không nhịn được, trong lòng thầm mắng: Khốn kiếp! Đều là sắc lang!
Hứa Nặc thấy Tô Linh Phong vừa về đã liền chạy ngay vào phòng lấy gương soi miệng thì chạy lại, lập tức thấy cái miệng thê thảm của Tô Linh Phong. Nàng trợn tròn mắt, hoảng sợ nói: "Tiểu thư, cô... cô bị sao vậy?? ?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Bị chó cắn!" Mặt Tô Linh Phong đen như đít nồi, nghiến răng nói.
"À? Sao tiểu thư lại không cẩn thận bị chó cắn như vậy chứ..." Là bị chó cắn sao? Sao vừa đi ra ngoài đã bị chó cắn nhỉ? Hứa Nặc không hiểu nhíu mày.
Bị chó cắn, cả nhà ngươi là chó đó!!! Tô Linh Phong không giải thích cho Hứa Nặc mà chỉ sai Hứa Nặc đi lấy đá: "Đi tìm cho ta ít đá mang về đây."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Dạ, được." Phải lấy đá, Hứa Nặc trầm tư một lát rồi chạy đi rót một chén nước, sau đó tìm một linh thuật sĩ hệ băng trung cấp để nhờ làm đông chén nước mới quay về đưa cho Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong đắp viên đá lên mặt thật lâu, đến tận khi môi tím lại. Môi nàng bớt sưng không ít, khóe miệng cũng không còn chảy máu nữa, nếu nhìn kỹ cũng không ra. Tô Linh Phong nhìn vào tấm gương rồi nhẹ thở ra, cũng may là bớt, nếu không đến lúc ăn tối nhất định sẽ bị ông ngoại phát hiện...
Sau khi Tô Linh Phong rời khỏi rừng cây, Tá Dịch men theo ven rừng, không lời cáo từ rời phủ...
Học viện Thanh Kiều Linh Vũ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đệ tử vừa mới tan học, Mặc Vấn Trần vừa bước ra khỏi lớp học thì có một thị vệ đi đến cung kính hành lễ nói: "Thầy Thương Ngô, hoàng tử Tá Dịch của Ninh Viễn quốc nói có việc tìm thầy, hiện đang chờ thầy ở phòng khách."
"À?" Mặc Vấn Trần nghe xong thì khẽ nhíu mày, sau đó nhìn về phía thị vệ thông báo gật đầu mỉm cười: "Ta biết rồi. Cảm ơn cậu đã thông báo."
"Thầy Thương Ngô không cần khách khí. Việc này vốn là chức trách của tại hạ." Thị vệ nhìn Thương Ngô cười ngây ngô. Hắn rất thích vị thầy này, tuổi trẻ tài cao nhưng chưa bao giờ xem thường hắn vì thân phận thị vệ.
Mặc Vấn Trần đi vào phòng khách, nhìn thấy Tá Dịch đang quay người về phía cửa sổ thì mỉm cười hành lễ nói: "Tá Dịch, tìm ta có việc gì sao??"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tá Dịch nghe thấy giọng nói Mặc Vấn Trần thì xoay người nhìn chằm chằm, mặt vô cảm nói: "Ta có chuyện muốn hỏi huynh, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
"Ừ." Mặc Vấn Trần không biết Tá Dịch vì sao lại đến nhưng vẫn dẫn hắn rời khỏi phòng khách.
Hai người đi đến một vườn hoa, Mặc Vấn Trần dừng bước nhàn nhạt hỏi: "Nói đi, có chuyện gì?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tá Dịch thấy cách đó không xa có mấy nữ sinh đang quay lại nhìn bọn họ thì không khỏi nhíu mày, lại nói: "Đi đến chỗ nào yên tĩnh đi."
Mặc Vấn Trần không nói gì, gật đầu, trực tiếp dẫn Tá Dịch đến bên rừng phong không có người lui tới.
Tá Dịch đi sau lưng Mặc Vấn Trần không nói một lời.
Hai người đều là mỹ nam lại đi cạnh nhau, khí chất toát ra từ hai người bọn họ khiến không ít nữ sinh đi trên đường gặp hai người ngây ngốc, liếc mắt đưa tình nhìn về phía này.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Oa! Là hoàng tử Tá Dịch, Tá Dịch đến học viện của chúng ta kìa......" Một thiếu nữ hôm qua đến tham gia tiệc sinh nhật Tô Linh Phong kích động chỉ vào Tá Dịch.
"Ngài ấy là tam hoàng tử của Ninh Viễn quốc sao? Quả nhiên anh tuấn."
"Tá Dịch điện hạ không tệ, nhưng ta vẫn thấy thầy Thương Ngô đẹp hơn!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Hai người hai tính cách, hai khí chất khác nhau. Chỉ là... ta thích cả hai."
"Không biết hoàng tử Tá Dịch đến tìm thầy Thương Ngô có chuyện gì??"
"Không biết..."
"Thầy Thương Ngô với Tá Dịch điện hạ chắc đang đi đến Hồng Phong lâm!" Có người bỗng nhiên nói đầy hoảng sợ. Chỗ đó âm u, các đôi tình nhân hay hẹn nhau ra đó nói chuyện.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Gì?! Chẳng lẽ Thầy Thương Ngô và Tá Dịch điện hạ..." Một thiếu nữ trợn tròn mắt, dùng tay che miệng.
"Không được! Ta thầm thương trộm nhớ thầy Thương Ngô lâu rồi. Cô đừng làm tan nát cõi lòng ta..."
"Các cô ở đây nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Tại sao lại nói xấu sau lưng thầy?!" Một âm thanh dịu dàng mềm mại vang lên, chen vào cuộc nói chuyện của các nữ sinh, tuy nhiên ngữ điệu lại mang theo sự cảnh cáo.
"Thì ra là công chúa Ngọc Khiết. Chúng ta chỉ nói lung tung thôi." Một thiếu nữ thấy Bùi Ngọc Khiết đến thì lè lưỡi ra nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Đúng vậy đúng vậy. Chỉ là nói lung tung." Những người khác cũng gật đầu phụ họa.
"Các người có thể nói lung tung về chuyện của thầy được sao? Những lời này truyền ra bên ngoài cũng không tốt, làm ảnh hưởng đến thầy. Sau này cần suy nghĩ kỹ rồi mới nói." Bùi Ngọc Khiết dịu dàng nói.
"Chúng ta biết rồi..." Mấy thiếu nữ cùng lên tiếng.
"Ừ." Bùi Ngọc Khiết gật đầu, ưu nhã bước đi. Ánh mắt nàng ta cố ý nhìn về phía Tá Dịch và Mặc Vấn Trần. Trực giác nói cho nàng ta biết, tam hoàng tử Ninh Viễn quốc đến tìm thầy Thương Ngô chắc chắn có liên quan đến vị tiểu thư Tô Linh Phong kia...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Ta thật sự ghét bộ dáng ra vẻ dịu dàng, quý phái, tự cho là hơn người mà đi giáo huấn người khác của nàng ta! Đừng tưởng ta không biết nàng ta có tâm tư gì với thầy Thương Ngô!" Sau khi bóng lưng Bùi Ngọc Khiết khuất hẳn, một người trong đám học sinh kia lên tiếng. Nàng không phải là người của Bình Thái Quốc nên không quá xem trọng vị trí của Bùi Ngọc Khiết.
Một thiếu nữ nghe vậy thì vội vươn tay bịt miệng thiếu nữ vừa lên tiếng, đưa tay lên miệng mình biểu chỉ im lặng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.