**********
Năm đó, vào sinh nhật lần thứ mười lăm của Tô Linh Phong, cha mẹ nàng ở Paris, nàng gọi điện nói muốn gặp cha mẹ trong ngày sinh nhật. Vì cưng chiều con gái, hai người vội vàng bay về nước.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc vợ chồng Tô thị xuống máy bay thì chỉ còn hơn một tiếng nữa là qua sinh nhật nàng. Do muốn trở về trước khi qua sinh nhật con gái nên hai người đã yêu cầu lái xe chạy xe nhanh hơn, kết quả là xảy ra tai nạn, cha mẹ nàng chết tại chỗ.
Lúc Tô Linh Phong đến, thân thể của cha mẹ nàng đã không còn nguyên vẹn. Họ bị xe nghiến qua, không còn như trước nữa. Nàng tự trách, hối hận, cảm giác bất lực bao trùm con người nàng. Nàng gần như sụp đổ, không muốn sống nữa.
Về sau, nàng điều tra được đó không phải là một tai nạn ngoài ý muốn mà là âm mưu của người chú ruột mất hết nhân tính. Gã dàn dựng vụ tai nạn để chiếm đoạt tài sản gia đình nàng. Cuối cùng, tên súc sinh đó cũng nhận được sự trừng phạt xứng đáng.
Từ đó về sau, nàng luôn mơ thấy ác mộng. Nó đã ăn sâu, ám ảnh nàng. Suốt mười năm qua, nàng không tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nào nữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nàng vẫn cho rằng nếu lúc đó, nàng không gọi điện cho cha mẹ về dự sinh nhật nàng, cha mẹ nàng cũng không vội vã trở về, không bảo tài xế tăng tốc, như vậy sẽ tránh được âm mưu của người chú vô lương tâm, nàng vẫn sẽ được cha mẹ quan tâm, luôn vui vẻ bên họ, nàng sẽ không gia nhập quân đội, trở thành một bộ đội đặc chủng, cũng sẽ không bị cuốn vào thế giới này...
"Phong Nhi..." Mặc Vấn Trần ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Tô Linh Phong, tự trách nói: "Thực xin lỗi, ta không nên hỏi nhiều..." Mặc Vấn Trần biết mình đã chạm vào nỗi đau trong lòng nàng, không ngừng hối hận, trách mình hỏi nhiều...
Tô Linh Phong không nói lời nào, chỉ vùi đầu vào ngực Mặc Vấn Trần, cơ thể vẫn run nhè nhẹ như trước!
Mặc Vấn Trần cảm thấy ngực mình ươn ướt thì lập tức kinh ngạc. Nàng đang khóc sao??? Bề ngoài nhìn nàng cứng rắn, thậm chí có thể nói là lạnh lùng vậy mà cũng sẽ có lúc yếu ớt bất lực, cũng sẽ rơi lệ... Mặc Vấn Trần đưa vỗ nhè nhẹ lưng Tô Linh Phong, đau lòng nói: "Muốn khóc cho nhẹ lòng thì cứ khóc đi, đừng đè nén làm gì."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Linh Phong lặng yên, cố gắng ngừng khóc, thế nhưng chất lỏng từ khóe mắt cứ trào ra. Mặc Vấn Trần thở dài, đưa tay ôm hai vai Tô Linh Phong đẩy nàng ra rồi nâng mặt nàng lên nhìn kỹ. Ánh sang nhè nhẹ tỏa ra từ vầng trăng giúp hắn nhìn thấy hàng lông mi dài của nàng khẽ run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nàng nhanh chóng cắn chặt môi dưới, không để cho mình phát ra tiếng khóc. Đúng là một cô bé bướng bỉnh, luôn không muốn khiến cho người khác lo lắng!
"Muốn khóc thì khóc to lên. Phong Nhi, nàng như vậy là đang đè nén chính mình. Như thế sẽ làm bản thân nàng càng khó chịu, ta cũng sẽ khó chịu như nàng..." Biểu hiện trên mặt Tô Linh Phong gần như tuyệt vọng, hối hận, đau khổ khiến cho Mặc Vấn Trần khiếp sợ. Hắn rất muốn biết vào ngày sinh nhật của nàng đã xảy ra chuyện gì mà khiến nàng đau khổ đến vậy???
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng Mặc Vấn Trần biết rõ, chuyện này nếu nàng không chủ động nói ra thì hắn sẽ không hỏi được gì. Nhưng hắn đã điều tra Tô phủ ở Lê thành. Hơn mười năm qua, nơi đó không có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ việc hơn bảy tháng trước nàng nghịch ngợm trèo cây bị ngã, sau khi tỉnh lại tính thình thay đổi. Chẳng lẽ, hắn đã bỏ sót điều gì quan trọng sao???
Tô Linh Phong tùy ý để Mặc Vấn Trần an ủi nàng những vẫn không chịu khóc thành tiếng, chỉ cắn môi, cố gắng khống chế tâm tình của mình.
Tiểu Bạch phát hiện không thấy Tô Linh Phong trong bữa tiệc nên đi tìm khắp nơi nhưng không thấy. Nó liền dùng cảm ứng không gian ma sủng để tìm. Sau khi tìm thấy Tô Linh Phong mới phát hiện vệt nước mắt trên khóe mắt nàng, nó lập tức hoảng sợ, bay ra hỏi: "Chủ nhân, tại sao cô lại khóc?" Liếc mắt thấy Mặc Vấn Trần, Tiểu Bạch giơ móng vuốt, phẫn nộ nói: "Chủ nhân! Hắn bắt nạt cô sao? Long gia ta giúp cô dạy dỗ hắn!" Dứt lời, nó vểnh mông, quay về phía Mặc Vấn Trần phun.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặc Vấn Trần bỗng cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi ở cổ, hắn khẽ nhíu mày nhưng cũng không để ý đến nữa.
Tiểu Bạch vừa phun ra một luồng khí, lại phát hiện ánh mắt của người đàn ông này nhìn Tô Linh Phong đầy chua xót. Hắn còn nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, không giống như đang bắt nạt chủ nhân.
Hơn nữa, cho dù lá gan lớn hắn đến đâu cũng không dám bắt nạt chủ nhân của nó!
Tiểu Bạch không phun khí nữa mà bay đến trước mặt Tô Linh Phong, chớp mắt hỏi: "Chủ nhân, có chuyện gì làm cô đau lòng sao? Có thể nói cho Tiểu Bạch biết được không?" Nó dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chủ nhân, cô không muốn nói với Tiểu Bạch cũng không sao, nhưng cô đừng như vậy, Tiểu Bạch cũng sẽ đau lòng." Đây là lần đầu tiên Tiểu Bạch tự xưng mình là "Tiểu Bạch".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiểu Bạch nói xong lại duỗi móng vuốt ra sờ mặt Tô Linh Phong, muốn chặn giọt nước mắt đang rơi xuống, nhưng cơ thể Tiểu Bạch trong suốt, giọt nước xuyên qua móng vuốt của nó, rơi xuống vạt áo...
Tiểu Bạch sụp đổ. Nó thật vô dụng, nếu có thân thể thì thật tốt... Trong lòng Tiểu Bạch rất khổ sở, cũng không biết làm thế nào để an ủi Tô Linh Phong. Nó chỉ cúi đầu, yên lặng ngồi cạnh nàng, không nói gì nữa.
Mặc Vấn Trần không có cách nào để nàng khóc to lên, than nhẹ một tiếng, đưa mặt hắn vào sát mặt nàng, nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng. Lông mi của nàng khẽ run run, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống, hắn liền hôn lên giọt nước mắt...
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiểu Bạch ngẩng đầu, cắn móng vuốt, tò mò mở to mắt nhìn Mặc Vấn Trần đang liếm nước mắt của Tô Linh Phong, chép miệng tự hỏi nước mắt của con người ăn ngon không??? Nó cũng muốn nếm thử!!!
Cuối cùng Tô Linh Phong cũng không khóc thành tiếng. Hai người ngồi trầm mặc một lúc lâu, rốt cục Tô Linh Phong cũng khống chế được cảm xúc, dùng sức đẩy Mặc Vấn Trần ra, đưa tay lau lung tung trên mặt, khôi phục lại biểu cảm biểu cảm vốn có trên mặt, giọng nói lạnh lùng mang hàm ý nhắc nhở: "Tối hôm nay, huynh không nhìn thấy cái gì, chuyện gì cũng không xảy ra phải không?"
Lúc Tô Linh Phong nói chuyện, nàng còn liếc mắt nhìn Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nhìn thấy ánh mắt lạnh buốt của Tô Linh Phong, thân thể ngay lập tức run rẩy, bất giác gật đầu liên tục.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặc Vấn Trần đột nhiên bị Tô Linh Phong đẩy ra, hơi sửng sốt một chút nhưng sau đó lại nói bằng giọng điệu sủng nịch và thương tiếc: "Ừ, ta chỉ đi ra ngoài hít thở không khí với Phong Nhi mà thôi, tất nhiên không có chuyện gì xảy ra."
Tô Linh Phong nhìn Mặc Vấn Trần bằng ánh mắt coi như huyngh thức thời rồi đứng dậy, muốn đi xuống.
Mặc Vấn Trần cũng đứng lên, suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: "Phong Nhi, ta đưa nàng đến nơi này..."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”