**********
Một thiếu nữ bước đến gần bàn Mặc Vấn Trần đang ngồi, hắn lại dùng ánh mắt lạnh như băng quét trên người nàng ta. Thiếu nữ cảm nhận được luồng khí lạnh nên dừng lại, ngây ngốc đứng một chỗ nhìn Mặc Vấn Trần đang bình tĩnh ngồi kia uống rượu. Gần đây thầy Thương Ngô có vẻ ôn hòa, dễ gần, nhưng còn ánh mắt vừa rồi? Có lẽ là ảo giác, nhất định là ảo giác rồi!!!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thiếu nữ đứng ngây ra một lát rồi lại bước về phía trước một bước, đúng lúc Mặc Vấn Trần quét mắt về phía nàng ta. Lần này, ánh mắt còn lạnh hơn lần trước vài phần!
Thiếu nữ thấy ánh mắt âm u lạnh lùng kia không tự chủ rùng mình một cái, không dám bước đến nữa.
Một điệu kết thúc, Tô Linh Phong và Tá Dịch về chỗ ngồi, Bùi Kim Cát ưu nhã đứng dậy, sửa sang lại quần áo mời Tô Linh Phong khiêu vũ điệu tiếp theo.
Đúng lúc đó, một thiếu niên dáng người cao lớn, anh tuấn dùng tốc độ cực nhanh lướt qua Bùi Kim Cát, nhân lúc Bùi Kim Cát chưa kịp phản ứng đã mỉm cười với Tô Linh Phong: "Linh Phong tiểu thư, xin hỏi ta có thể trở thành người thứ hai khiêu vũ với tiểu thư không?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lần này người cướp cơ hội của Bùi Kim Cát là kẻ đã co người trong một góc từ khi Mặc Vấn Trần vừa vào yến hội – Mặc Hạo Thiên! Cũng không biết cậu ta có quan hệ gì với đám người ngồi cùng bàn Trịnh ân, Mặc Vấn Trần đây.
Bùi Kim Cát tức đến suýt thổ huyết! Mặc Hạo Thiên là tên chết tiệt. Rõ ràng cố tình chạy đến để ngăn cản anh ta, thật là khinh người quá đáng! Lúc này Bùi Kim Cát đang nghi ngờ, hôm nay liệu có phải anh ta chọn nhầm ngày để ra đường không...
Mặc Vấn Trần nghe thấy tiếng của Hạo Thiên thì mặt cũng không lộ vẻ ngạc nhiên. Hắn đặt chén rượu lên bàn, chậm rãi ngẩng đầu, nheo mắt, lường biếng nhìn Hạo Thiên...
Hạo Thiên bị ánh mắt của Mặc Vấn Trần nhìn chằm chằm, cảm giác rõ ràng có nguy hiểm. Chỉ trong chốc lát, tà áo sau lưng hắn đầy mồ hôi, trán cũng phủ một tầng mồ hôi nhưng hắn vẫn cắn răng, mỉm cười, giữ nguyên động tác mời Tô Linh Phong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Có thể." Tô Linh Phong gật đầu, không thèm để ý sắc mặt biến thành màu đen của Bùi Kim Cát, đưa tay cho Hạo Thiên.
Lần đầu tiên Tô Linh Phong chọn Tá Dịch, đến lần thứ hai, chưa đợi Bùi Kim Cát mời đã đáp ứng lời mời của Hạo Thiên nên mọi người trong bữa tiệc ai cũng hiểu. Một số ít ủng hộ thái độ của Tô Linh Phong, số còn lại trong lòng cảm thấy Tô Linh Phong đắc tội không nhỏ với Kim Cát, ánh mắt quá thiển cận, không biết phân biệt phải trái.
Bùi Kim Cát cầm một ly rượu trên khay của hạ nhân, ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch, không nói một lời trở lại ghế ngồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bùi Ngọc Khiết sau khi khiêu vũ xong một khúc, có phần bất đắc dĩ nhìn Bùi Kim Cát, sau đó lại nhìn Mặc Vấn Trần, nghĩ đến việc hắn sẽ không mời mình khiêu vũ, trong lòng Ngọc Khiết dâng lên một nỗi buồn chua xót.
Nhưng lại thấy Mặc Vấn Trần cũng không mời bất cứ kẻ nào, cũng không có ai dám mời hắn, cảm giác mất mát trong lòng Bùi Ngọc Khiết tiêu tan vài phần. Như vậy cũng tốt, mình không thể trở thành bạn nhảy của hắn cũng không sao, chỉ cần hắn không có bạn nhảy là tốt rồi...
Hạo Thiên khiêu vũ với Tô Linh Phong nhưng vẫn luôn cảm thấy ánh mắt Mặc Vấn Trần dán trên lưng mình. Mấy lần Hạo Thiên vụng trộm liếc về phía hắn, không phải thấy hắn đang uống rượu với Tư Đồ Tiêu Sơn thì lại nói chuyện với Trình Ân, giống như không chú ý đến Hạo Thiên. Vậy mà Hạo Thiên vừa xoay đầu, lại cảm thấy ánh mắt Mặc Vấn Trần dán trên lưng hắn vậy...
Loại cảm giác này khiến trong lòng Mặc Hạo Thiên vô cùng khó chịu. Lòng bàn tay trơn ướt, khiêu vũ thất thường, liên tiếp mắc lỗi, làm cậu ta xấu hổ không thôi. Cậu ta âm thầm hối hận lúc trước không nên vì chèn ép Bùi Kim Cát mà mời Tô Linh Phong khiêu vũ. Bây giờ thì tốt rồi, tự biến mình thành trò cười cho người khác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Linh Phong đã sớm phát hiện sự bất thường của Mặc Hạo Thiên nhưng lại giả vờ như không biết chuyện gì, cũng không nói một lời, chỉ bình tĩnh khiêu vũ với Mặc Hạo Thiên. Đối với nàng, điệu nhảy này không có ý nghĩa gì. Nàng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Thật vất vả mới kết thúc một điệu nhảy, Mặc Hạo Thiên thở phào một cái, buông Tô Linh Phong, áy náy nói: "Xin lỗi, ta nhảy không tốt."
"Không sao, ta cũng không nhảy được." Tô Linh Phong nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặc Hạo Thiên nghe vậy sửng sốt, nàng đang khiêm tốn sao? Nàng cố ý an ủi mình sao? Mình nghe nhầm sao? Nàng tuyệt đối không phải là loại người thích an ủi người khác!!!!
Mặc Hạo Thiên đang cảm thấy kinh ngạc vì Tô Linh Phong bỗng nhiên đổi tính thì bỗng nhiên nàng lấy ra một chiếc khăn từ ống tay áo, bình tĩnh lau sạch mồ hôi trên tay, rồi dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói: "Mùi mồ hôi của huynh quá nặng, ta không thể chịu được."
"..." Mặc Hạo Thiên bị tổn thương...
Điệu nhảy thứ ba bắt đầu, Bùi Kim Cát rốt cục cũng mời được Tô Linh Phong khiêu vũ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Muốn mời Linh Phong tiểu thư khiêu vũ thật đúng là không dễ dàng gì." Trong lòng Bùi Kim Cát khó chịu nhưng trên mặt vẫn mỉm cười như cũ, chỉ là nụ cười kia thoạt nhìn hơi miễn cưỡng.
"Phải." Tô Linh Phong gật đầu, mặt không biểu tình nói: "Ngài rất may mắn."
"..." Bùi Kim Cát không còn gì để nói nữa...
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay sau đó, bi kịch xảy ra...
Bước nhảy của Tô Linh Phong ổn định không tìm được lỗi, Bùi Kim Cát cũng nhảy chính xác. Tuy nhiên, hai người không thể phối hợp. Càng kỳ lạ hơn là bước nhảy của hai người rõ ràng là chính xác, vậy mà Tô Linh Phong lại liên tục giẫm lên chân Bùi Kim Cát, hơn nữa nàng đạp không nhẹ, khiến anh ta không thể theo kịp rồi nhảy sai. Kết quả là chân anh ta bị giẫm ngày càng nhiều...
Mấy vị tiểu thư thích náo loạn phát hiện ra bi kịch của Bùi Kim Cát, lại tiếp tục bàn luận.
"Ồ, Kim Cát điện hạ bước sai kìa."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Đúng vậy, bước thật lớn kìa..."
"Chẳng lẽ vừa bị Tá Dịch điện hạ và Hạo Thiên điện hạ kích thích, không chịu nổi nữa?"
"Có khả năng..."
"Thật đáng thương..."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tá Dịch dương dương tự đắc, nhìn Bùi Kim Cát tỏ vẻ đồng tình
Bùi Kim Cát biết rõ Tô Linh Phong cố ý, trong lòng thầm mắng: nha đầu chết tiệt, dám gây chuyện khiến công sức của mình tan tành. Đợi đến lúc nàng ta rơi vào tay mình, mình nhất định phải cho nàng ta nếm thử sự lợi hại của mình mới được!!!
Nhảy hết ba khúc nhạc, Tô Linh Phong từ chối những người đến mời, muốn ra ngoài đại sảnh hít thở không khí. Mặc Vấn Trần suy nghĩ một lát rồi đặt chén rượu xuống cũng đi ra ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”