**********
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cảm thấy có người vào phòng, Tô Linh Phong bất đắc dĩ mở mắt ra, ngồi xuống từ trên giường.
Lúc này trời đã mờ sáng, Tô Linh Phong híp mắt đánh người đàn ông đứng cách giường nàng không xa.
Chỉ thấy người nọ toàn thân ướt đẫm, trường bào ướt sũng dính sát thân thể thon dài cân xứng, tóc dính lại với nhau, nước tí tách chảy xuống, một vài sợi còn vương trên khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ, tăng thêm một vẻ đẹp mất trật tự chán chường...
Thật là một bức vẽ mỹ nam ướt rượt đẹp đẽ! Tô Linh Phong híp mi, rảnh rỗi mà thưởng thức.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Hắt xì~!" Người nọ hắt hơi lớn một cái, liếc Tô Linh Phong nói: "Có đủ thỏa mãn không?"
"Cũng được." Tô Linh Phong gật gật đầu.
"..." Đối với nha đầu cổ quái này, hắn thật sự là vừa tức lại vừa buồn cười...
Người nọ cũng không đấu võ mồm với nàng nữa, thò tay động một chút, một cái khăn mặt màu trắng đã xuất hiện trên tay hắn, bắt đầu dùng động tác ưu nhã mà lau tóc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong thấy thế, đáy mắt kín đáo lóe lên một tia sáng, trên người người này có nhẫn trữ vật?
Nhẫn trữ vật là thứ vô cùng đắt đỏ, hơn nữa lại hiếm có vô cùng, cho dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được, thuộc về loại bảo bối có tiền cũng không thể cầu.
Tô Linh Phong nhìn người nọ như thể đang nhìn chằm chằm một hòm bảo khố di động, lại nói, có thể sử dụng nhẫn trữ vật thành thạo như vậy, trên người hắn nhất định không ít thứ tốt đâu...
Anh nợ em một câu yêu thương!
Người nọ nhanh chóng phát hiện ra Tô Linh Phong đang "chuyên chú" nhìn hắn, liền mở to mắt trêu chọc cười hỏi: "Sao thế, tiểu nha đầu có hứng thú với ta sao?"
"Rất có hứng thú với nhẫn trữ vật và đồ trong đó của ngươi."
"...Cô cũng thật đủ trực tiếp."
Người nọ ném khăn mặt ẩm ướt lên mặt bàn, lại xuất thêm một chiêu, trên tay đã có một bộ áo bào màu mực sạch sẽ."
Anh nợ em một câu yêu thương!
"..." Lúc này đến lượt khóe miệng Tô Linh Phong giật như điên, đồ gì cũng mang đủ hết, sao nàng cứ cảm thấy tên này dùng nhẫn trữ vật làm túi du lịch vậy cà?
"Tiểu nha đầu, ta phải thay quần áo, cô cứ nhìn ta như vậy ta sẽ ngại ngùng đấy." Người nọ ngoài miệng mỉm cười, trên mặt lại chẳng có chút thần thái ngại ngùng nào, đưa tay muốn cởi thắt lưng...
"..." Trán Tô Linh Phong đen như đít nồi, quay mặt về phía giường.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bên sau truyền đến tiếng sột soạt, một lát sau, tiếng nói ôn nhuận dễ nghe của người nọ vang lên: "Được rồi, cô có thể quay người lại rồi."
Tô Linh Phong quay lại đã thấy người nọ khôi phục bộ dáng công tử nhẹ nhàng tiêu sái như cũ, dung nhan anh tuấn tĩnh mịch, nhẹ nhàng mỉm cười.
"Ngươi định khi nào đi?"
"Hắt xì~!" Người nọ hắt xì một cái phá hỏng mỹ cảm, xoa xoa mũi rồi lười biếng nói qua loa: "Khi nào thì đi nhỉ... Ta cũng chưa nghĩ ra... Bây giờ trời cũng đã sáng, ra ngoài mà không để người ta phát hiện cũng không dễ đâu, hơn nữa, nói không chừng những người kia vẫn còn ở quanh đâu đây..."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong nghe phong phanh thế lại hoài nghi liếc hắn một cái, sao nàng cứ cảm giác những lời này của hắn như đang chém gió vậy nhỉ?!
Khu phố trước vườn lê chính là phố Tây, bây giờ trời vừa tờ mờ sáng, trên đường vốn không có người, bằng thân thủ của hắn, muốn thần không biết quỷ không hay đi ra ngoài mà có gì khó sao? Hơn nữa nhìn cái điệu bộ thảnh thơi nhàn tản của hắn xem, có cái gì giống điệu bộ sợ những người đuổi theo hắn lúc tối qua hả, hôm qua hắn trốn ở đây chỉ là vì bất đắc dĩ trúng ám chiêu của người ta...
"Ban ngày không được ra khỏi phòng." Tô Linh Phong cảnh cáo, nàng không muốn lãng phí tế bào não đi đoán mò mục đích của hắn, hắn cũng đâu thể nào ở lại cái ổ này của nàng cả đời đúng không...
"Yên tâm, ta sẽ không gây phiền phức cho cô." Người nọ mỉm cười nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong liếc mắt nhìn hắn, rất không nể tình mà nói: "Ngươi chính là phiền phức rồi."
"..."
Anh nợ em một câu yêu thương!