**********
Tô Linh Phong im lặng niệm chú đưa Đoàn Tử ra ngoài.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đoàn Tử thay đổi không biết ra hình gì, có điều cơ thể vẫn béo tròn mềm mại, mặt ỉu xìu chẳng có chút sức sống nằm bẹp trên giường.
Tô Linh Phong dùng ngón tay chọc chọc vào bụng Đoàn Tử hỏi: "Đoàn Tử, đói bụng không?"
Đoàn Tử cố hết sức ngước lên nhìn Tô Linh Phong lắc cái đầu bé xíu, "mẹ, Đoàn Tử không đói bụng..." Sau đó duỗi hai chân vịn vào cánh tay Tô Linh Phong dựa theo cánh tay lảo đảo bò lên người nàng.
Tô Linh Phong không biết tiểu tử này muốn làm gì nên chỉ ngồi im không cử động, Đoàn Tử giơ hai chân bé xíu của mình ôm lấy cánh tay nàng lăn qua lăn lại.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đoàn Tử không có sức lực nên mấy lần trèo lên đến cánh tay này rồi lại bị rớt xuống, sau một hồi rốt cục bò lên được bả vai Tô Linh Phong rồi mới ngồi thở dốc một hồi, sau lại bất chợt đưa hai chân trước ôm lấy khuôn mặt nàng, miệng nhỏ chu ra hôn một cái "chụt" lên má nàng rồi nói: "Mẹ, sinh nhật vui vẻ, mẹ là người xinh đẹp nhất, mẹ là người vĩ đại nhất, Đoàn Tử yêu mẹ, Đoàn Tử mãi mãi không muốn xa mẹ..."
Đoàn Tử nhìn Tô Linh Phong nói một hơi, sau đó cơ thể mềm nhũn từ vai Tô Linh Phong ngã xuống đất...
Tô Linh Phong nhanh tay nhìn thấy liền đưa tay ôm lấy Đoàn Tử, đưa đến trước mặt nhìn tiểu tử kia hai mắt nhắm chặt, miệng mở khẽ, nước miếng từ khóe miệng chảy ra, mũi phồng to, bốn chân co quắp, chắc là đã ngủ...
Tiểu tử này muốn ra ngoài chỉ vì muốn nói với nàng một câu "Sinh nhật vui vẻ" sao? Tô Linh Phong im lặng nửa ngày rồi áp bộ lông mềm mại của Đoàn Tử lên mặt...
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tiểu Bạch lén lút bay trở về nhìn thấy cảnh này thì bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, dùng cái mũi hừ một tiếng, khó chịu lầu bầu một câu: "Nịnh hót!"
Nếu như nó cũng có cơ thể như vậy... Tiểu Bạch nghĩ tới đây, bỗng nhiên ra sức lắc cái đầu nhỏ, nghĩ cái vậy!!! Cho dù nó có khôi phục thân thể, nó cũng không thể học theo bộ dạng lóng ngóng làm nũng bỉ ổi của thứ kia, hừ! Nói đi nói lại, nữ nhân kia có cái gì tốt, toàn khi dễ nó...
Buổi tối mới bắt đầu tiệc, trời còn chưa tối, Tô Linh Phong đã bị bắt mặc y phục, chải đầu trang điểm...
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mà người đang giúp Tô Linh Phong thay y phục chính là Lạc Y!
Phu nhân của Tư Đồ Tiêu Sơn đã qua đời nhiều năm, nữ nhi duy nhất của ông cũng đã thành thân, trong phủ, cả hạ nhân đều là người nghiêm túc, cường tráng, thị nữ thì rất ít, chỉ có mấy thị nữ trẻ tuổi theo Tô Linh Phong là mới được thuê đến, hơn nữa phần lớn đều là người xuất thân có gia cảnh bình thường, căn bản là không biết về loại trang phục này.
Mà Lạc Y đã từng là nữ quan trong hoàn cung Ninh Viễn, đối với cách mặc y phục này đã quen thuộc nên Tư Đồ Tiêu Sơn lúc trước mới nhờ Lạc Y dạy Tô Linh Phong lễ nghi, ông cũng không muốn để hành động cử chỉ của đứa cháu mình làm mất mặt!
Tô Linh Phong không kiên nhẫn thử một bộ y phục phức tạp, trong lòng không ngừng hoài nghi, Lạc Y không phải lấy việc công báo thù riêng đấy chứ!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Trò đây là thái độ gì, mặt tròbị sao vậy!" Lạc Y vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Linh Phong, nói: "Mặt trò nhăn nhó khó coi giống như người khác nợ của trò 800 kim tệ không bằng!"
"..." Tô Linh Phong trừng mắt...
"Sao trò lại trừng mắt nhìn ta như muốn giết người thế hả? Mắt phải dịu dàng, trong trẻo, như vậy mới là ánh mắt cuả tiểu cô nương, trò dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn người khác, hôm nay có rất nhiều người đến, trò đừng dọa người ta, ai dám mời trò khiêu vũ hả?" Lạc Y dạy dỗ.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"..." Tô Linh Phong mím môi...
"Trò làm cái gì đó? Môi thẳng một đường, son môi lem ra hết rồi!" Lạc Y dùng hai ngón tay đè Tô Linh Phong, đánh lại son cho Tô Linh Phong, "Miệng mỉm cười? Mỉm cười trò có hiểu không???? Trò nếu muốn cười khoe cả hàm răng, cười to thì tốt nhất thì đừng cười, ngậm mồm lại cho ta?"
"..." Tô Linh Phong nắm tay...
"Bộp~" Lạc Y đánh Tô Linh Phong, nhìn tay nắm thành một nắm, cau mày nói: "Trò nắm tay làm gì vậy? Muốn đánh người à?" Lại đưa tay giữ phía sau đầu Tô Linh Phong: "Trong đầu không nên hơi tý là muốn đánh người khác, nhớ kỹ, trò là thục nữ, thục nữ thì không được cáu gắt, như vậy không giống..."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Thị nữ sau lưng Tô Linh Phong nhìn Lạc Y dạy Tô Linh Phong, tất cả im lặng không lên tiếng, sau lưng chảy ba giọt mồ hôi...
Thị nữ bình thường tiếp xúc với Tô Linh Phong không nhiều lắm, cũng không bị nàng ức hiếp, nhưng vẫn cảm thấy trên người vị tiểu thư này có một áp lực rất mạnh mẽ, ánh mắt nàng lạnh lùng, không ai dám nói gì.
Nghe nói thầy Thương Ngô lần đầu gặp Tô Linh Phong đã bị nàng dọa cho chạy, trong lòng luôn nể sợ vị tiểu thư này, bây giờ vị Lạc Y lão sư còn dám quát tháo tiểu thư, thật là làm cho người bội phục...
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ngày hôm qua tận mắt nhìn thấy Lạc Y bị Tô Linh Phong làm cho tức giận hơn nữa tức giận tới mức giơ chân đá cửa, không ngờ hôm nay Lạc y lão sư lại biến thành người hung dữ dám quát tháo vị tiểu thư này, thật là làm cho các nàng mở rộng tầm mắt!
"Bà mẹ nó!" Tiểu Bạch trừng hai mắt lên nhìn, nhịn không được chửi bậy, "Chủ nhân, nữ nhân này dám nổi giận với cô! Quá mãnh liệt!" Nó đưa một chân lên vỗ trán một cái, "Ha, ta cảm thấy tương lai không xa sẽ có một bi kịch đang đợi bà cô này cho coi..."
Tô Linh Phong không nổi giận, cứ thế mà nhẫn nhịn, từ lúc Lạc Y loay hoay thân thể của nàng, nàng vẫn không nói một lời, y hệt như một con rối nghe lời.
Lạc Y thoả mãn gật đầu, kỳ thật nàng cũng không phải là cố ý tìm Tô Linh Phong gây phiền toái, nàng yêu cầu Tô Linh Phong mỗi một động tác, biểu lộ đều dựa theo phong thái thục nữ, hôm nay là một ngày quan trọng, nàng không hi vọng xuất hiện bất kỳ sai lầm làm thành chủ đại nhân mất mặt, đem mình ra làm tấm bia đỡ, nàng sau này rời đi vẫn có thể dạy cho các tiểu thư lễ nghĩa kiếm tiền.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tuy nhiên, xem ra đã hù dọa tiểu nha đầu này không thành rồi, bây giờ nàng ấy vẫn không nổi giận, mặc kệ bộ dạng mình ra sao, nàng ấy vẫn thấy cực kỳ thoải mái, trong lòng Lạc Y bỗng nhiên muốn huýt sáo một tiếng.
Thật ra... trong nội tâm Lạc Y biết rõ, qua hôm nay, nàng nhất định phải rời nơi này rồi, thành chủ đại nhân có thể chịu đựng nàng hơn một tháng, trả tiền công cao hơn nơi khác nhưng nàng lại chẳng dạy cái gì cho Tô Linh Phong, cả ngày chỉ cúi đầu vào làm gấu bông, hôm nay có thể giúp tiểu thư trong yến tiệc không làm mất mặt thành chủ đại nhân cũng xem là nàng dạy dỗ, qua chuyện này nàng cũng không thể tiếp tục ở lại đây...
Trời chiều xuống, yến tiệc mừng sinh nhật Tô Linh Phong chính thức bắt đầu...
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!