Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 127




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********


"Buông ta ra!" Tô Linh Phong cố gắng rút bàn tay đang bị hắn bắt giữ.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

"Đừng nhúc nhích!" Mặc Vấn Trần giữ chặt tay nàng không buông, nghiêm túc nói: "Lúc này nếu bị gián đoạn, cả ta và nàng đều sẽ gặp nguy hiểm!"

Tô Linh Phong bất động, thân thể cứng ngắc dán lên lồng ngực của Mặc Vấn Trần, cảm nhận được nguồn năng lượng từ người hắn không ngừng truyền đến...

Một lúc sau, Mặc Vấn Trần thu năng lượng lại, thân thể ngồi phịch xuống giường.

Tô Linh Phong muốn xuống giường, Mặc Vấn Trần vô lực kéo nhẹ cổ tay nàng, nhẹ giọng: "Phong Nhi muốn đi đâu?"

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Giọng nàng không chút cảm xúc trả lời: "Đốt đèn!"

"Đừng làm loạn." Mặc Vấn Trần cố hết sức lấy một viên thủy tinh nhỏ phát ra ánh sáng màu cam ra đặt lên đầu giường. Phòng lập tức sáng lên g ánh sáng ấm áp nhu hòa. Đây là loại chuyên dùng để đặt trong phòng ban đêm.

Tiểu Bạch vỗ cánh bay xuống dưới, trừng to mắt cẩn thận xem xét, để lộ vẻ mặt ghét bỏ bĩu môi: "Quá nhỏ, hình dạng cũng xấu xí, không đủ sáng, hàng dỏm!"

Nhờ ánh sáng nhu hòa, Tô Linh Phong nhìn thấy trên mặt Mặc Vấn Trần là một tầng mồ hôi, môi tái nhợt không còn huyết sắc, đồng tử tĩnh mịch, lóe lên màu tím yêu dã, hắn nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng...

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Lông mày Tô Linh Phong nhẹ chau lại, tay xốc chăn lên, thấy quần áo trên người hắn đều đã đẫm mồ hôi, dán sát vào cơ thể thon dài cân xứng...

Nàng đưa khăn cho hắn: "Lau đi."

"Phong Nhi, ta không còn sức..." Mặc Vấn Trần vô lực nói

Tô Linh Phong không nói gì thêm, im lặng cầm khăn lau mồ hôi trên mặt và trán cho hắn.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Khóe miệng Mặc Vấn Trần lại không tự chủ vểnh lên, hưởng thụ sự phục vụ của Tô Linh Phong.


Một lát sau, Tô Linh Phong nói giống như ra lệnh: "Đưa quần áo sạch đây!"

"A, được." Mặc Vấn Trần sửng sốt một chút, lập tức lên tiếng rồi lấy một bộ quần áo sạch sẽ ra.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tô Linh Phong nhận lấy quần áo từ tay hắn, ánh mắt có phần rối rắm, sau đó đặt chúng sang một bên, tự tay cởi áo bào trên người Mặc Vấn Trần...

"..." Môi Mặc Vấn Trần nhấp nhẹ, trong mắt mang theo sự vui vẻ, mặc kệ ai đó đang giở trò trên người hắn.

Một lúc sau, quần áo trên người Mặc Vấn Trần đã bị Tô Linh Phong lột sạch. Cơ thể cường tráng, cơ bắp rắn chắc của hắn hiện ra trước mắt nàng. Tô Linh Phong cẩn thận liếc nhìn. Có vẻ như... dáng người cũng không tệ lắm, rất dễ nhìn...

"Khục..." Mặc Vấn Trần ho nhẹ: "Tiểu nha đầu... Đối với thân thể của ta, nàng có thỏa mãn hay không?"

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

"Cũng tạm được." Tô Linh Phong gật đầu, tay bắt đầu nhắm tới quần hắn...

"..." Nụ cười trên mặt Mặc Vấn Trần bị bóp méo. Nha đầu kia đúng là dữ dội...

Tô Linh Phong nhanh chóng cởi sạch quần áo trên người hắn, để hắn trần truồng nằm trên giường...


Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Đôi mắt quét qua cơ thể trên giường, nhàn nhã thưởng thức mỹ nam lõa thể. Đúng vậy, còn đẹp hơn mấy gã trong ảnh hay video trên mạng...

"Oa oaaa..." Tiểu Bạch hưng phấn bay quanh giường, sùng bái nói với Tô Linh Phong: "Chủ nhân, cô quá uy mãnh rồi! Đã lột hắn sạch như vậy, chủ nhân, cô có ý cường bạo hắn sao?"

Chữ "cường bạo" kia là nó học được từ miệng Nguyệt Quang, còn cụ thể cường như thế nào, nó không biết. Nó rất tò mò...

"Câm miệng! Đi chỗ khác chơi!" Tô Linh Phong quát Tiểu Bạch.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tiểu Bạch nhớ tới kinh nghiệm đau đớn trong hai ngày bị Tô Linh Phong nuôi như thú sủng, lập tức im như thóc, bay lên nóc giường, chỉ dám len lén nhìn hai người kia.

Tô Linh Phong chuyển ánh mắt xuống dưới. Mặc Vấn Trần vốn đang thong dong rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi, gương mặt tái nhợt lại trở nên đỏ hồng, xấu hổ đưa tay che khuất bộ phận quan trọng, yếu ớt hô lên: "Phong Nhi..."

"Hừ!" Tô Linh Phong liếc mắt coi thường, lành lạnh nói: "Sờ cũng đã sờ qua, giờ huynh mới biết thẹn thùng?"

Sắc mặt Mặc Vấn Trần càng đỏ, trốn tránh ánh mắt nàng.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Tô Linh Phong hừ một tiếng, dùng khăn lau mồ hôi trên mặt hắn, giúp hắn thay một bộ quần áo sạch sẽ.

"Phong Nhi..." Mặc Vấn Trần thuận thế tựa trên vai Linh Phong, thỏa mãn thưởng thức mùi hương của nàng: "Nếu nàng một mực muốn phục vụ ta như vậy, chi bằng..."

"Nằm mơ!" Tô Linh Phong không chút khách khí đả kích Mặc Vấn Trần.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

"Cũng không chắc..." Mặc Vấn Trần thấp giọng lầu bầu, lại hỏi: "Phong Nhi, nếu ngày mai trời tối mà ta không tới, nàng có quen được không?"

"Được, tốt nhất ngươi đừng tới quấy rầy ta ngủ!" Tô Linh Phong mặt không biểu tình nói.

"..." Mặc Vấn Trần thất bại thảm hại. Muốn nghe một câu dịu dàng từ miệng nha đầu này thật sự quá khó khăn!

Muốn có chút lợi ích, chỉ có thể tự mình tranh thủ thôi! Mặc Vấn Trần ngẩng đầu, chạm lấy gương mặt Tô Linh Phong, thừa dịp nàng chưa kịp phản ứng, hắn nhanh chóng dán bờ môi ấm áp lên môi nàng...

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Hừ! Lại bị tên này đánh lén! Mặt Tô Linh Phong trầm xuống, hai tay đỡ lấy lồng ngực Mặc Vấn Trần, dùng sức đẩy, thoáng cái đã đẩy Mặc Vấn Trần ngã trên giường.

Mặc Vấn Trần nằm trên giường, cười cười vẻ thực hiện được ý đồ, không thèm để ý Tô Linh Phong đang bốc hỏa, hắn lập tức mở miệng nói: "Tiểu nha đầu, bây giờ nàng tự xem bản thân có thể đột phá hay chưa?"

Tô Linh Phong nghe vậy giật mình, không tiếp tục so đo cùng hắn, lập tức ngồi xếp bằng, nhắm mắt vận khí...

Các phần tử năng lượng trên người Mặc Vấn Trần không giống nhau, năng lượng của hắn vì vậy không thể dung hợp với năng lượng của nàng, chỉ có thể trấn áp và dẫn đường cho nguồn năng lượng bên trong nàng để nàng sử dụng. Tô Linh Phong hấp thụ năng lượng của bản thân, đồng thời năng lượng Mặc Vấn Trần đưa vào cũng tiêu tán.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tô Linh Phong nhanh chóng tiến vào trạng thái Hư cảnh, năng lượng từ bốn phía không ngừng tràn vào thân thể nàng, dây dưa với sức mạnh trong cơ thể nàng rồi tràn xuống dưới, lan khắp cơ thể...

Đợi đến lúc tràn đầy năng lượng, phá tan bức thành che chắn, Tô Linh Phong mới chậm rãi mở mắt...

Giờ đã tảng sáng, mà Mặc Vấn Trần cũng không biết đã đi tự lúc nào...


Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.