**********
"Chủ nhân, cô định xử lý đồ yếu ớt, hèn mọn, đê tiện này như thế nào?" Tiểu Bạch trừng mắt nhìn Chu Mị Nhi trên mặt đất, trong giọng nói có phần hung dữ và thích thú.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Mẹ, mẹ, đánh cho ả ta thành đầu heo, đánh thành đầu heo! Đánh cho ả ta trở thành đầu heo!" Đoàn Tử vẫy vẫy móng vuốt bé nhỏ, đề nghị nói.
"Cắt!" Tiểu Bạch thở ra một hơi, lườm xéo Đoàn Tử, khinh thường nói: "Đầu heo? Ngươi không phải cũng là một con heo sao?"
"Ngươi mới là heo ý! Đoàn Tử không phải heo!" Đoàn Tử không vui nói.
"Là ngươi là ngươi, chính là ngươi, ngươi chính là một con heo! Con heo heo heo!" Tiểu Bạch vung vẩy cái đuôi của mình, cố ý chọc giận Đoàn Tử.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Oa oa oa oa,... Đoàn Tử không phải là con heo..." Đoàn Tử trượt từ đỉnh đầu Tô Linh Phong xuống vai nàng, ôm cổ Tô Linh Phong rồi cọ cọ khuôn mặt của nàng: "Mẹ... Tiểu Bạch lại bắt nạt Đoàn Tử, oa oa oa..."
"Hừ, đồ ton hót, đồ dính người, chỉ biết tố cáo!" Tiểu Bạch xem thường cái miệng nhỏ của con rắn này.
Vừa lúc nãy bầu không khí giữa hai tên này rất hòa hợp, lại còn cùng làm chung một động tác, ấy vậy mà bây giờ lại bắt đầu ầm ĩ...
Tô Linh Phong đã quá quen với tình cảnh của hai tên nhóc này nên cũng mặc kệ chúng nó, coi như không nghe thấy âm thanh hỗn loạn đó, vẫn đang ung dung xem xét Chu Mị Nhi, tâm tình rất tốt thưởng thức ánh mắt phẫn nộ và hoảng sợ của ả ta...
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Đừng... đừng đừng..." Chu Mị Nhi liều mạng dùng lưỡi đẩy tóc trong miệng ra bên ngoài.
Tô Linh Phong thấy một nắm tóc đã bị Chu Mị Nhi nhổ ra thì liền lấy chủy thủ ra, dùng nó để nhét đống tóc trở lại miệng nàng ta.
"Đừng đừng... đừng..." Đáy mắt Chu Mị Nhi lộ ra hận ý, tiếp tục cố gắng nôn tóc ra.
Tóc trong miệng lần thứ hai được Chu Mị Nhi nhổ ra, Tô Linh Phong cũng rất kiên nhẫn dùng chủy thủ nhét tóc trở lại trong miệng của nàng ta.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Động tác của Tô Linh Phong cũng không nhẹ nhàng, thậm chí có thể nói là vô cùng thô bạo, vài ba lần bị giày vò như thế, da môi của Chu Mị Nhi đã nứt hết ra, hàm răng cũng buông lỏng, đầu lưỡi có tơ máu...
Chu Mị Nhi vừa đau đớn vừa sợ hãi, nước mắt chảy xuống không ngừng tựa như vỡ đê...
Hứa Nặc vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này của Tô Linh Phong và Chu Mị Nhi, lúc này trông thấy Chu Mị Nhi bị Tô Linh Phong hành hạ đến nỗi chật vật, thảm thương vô cùng, trong lòng cảm thấy rất hả giận, cùng lúc đó cũng nhìn kỹ Tô Linh Phong, chủ nhân mới này còn nhỏ hơn nàng, nhưng xem ra cũng là người không dễ chọc!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong lòng Hứa Nặc âm thầm nhắc nhở bản thân, sau này đi theo tiểu thư, nhất định phải hết lòng hầu hạ nàng, báo đáp ân huệ của nàng, nhưng cũng nghìn vạn lần phải chú ý, không được làm cho nàng mất hứng...
Tá Dịch vừa dùng kiếm đâm quân địch, vừa bớt chút thời gian liếc mắt nhìn Tô Linh Phong, sau đó khóe miệng giật giật, hắn âm thầm lắc đầu, nha đầu kia vẫn còn hứng thú chơi đùa cơ đấy...
Lưu Thành đứng ở gần đó, gấp gáp đến độ đầu đầy mồ hôi, không biết nên làm sao để giải cứu Chu Mị Nhi, trong lòng liên tục kêu khổ, thành chủ đại nhân nếu biết chuyện hôm nay thì nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn...
Trong lòng những người xung quanh cũng đều vô cùng hả giận, đều hả hê khi thấy một màn kịch hay, bình thường cũng không ai dám trêu trọc Chu Mị Nhi – bá chủ của Gia thành, ấy vậy mà hôm nay ả ta rốt cuộc cũng gặp phải khắc tinh của mình, bị người ta chỉnh tới thê thảm như thế này, đáng đời!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngày ấy chuyện Tô Linh Phong và Chu Mị Nhi tỷ thí ở trên đường phố đã truyền đi rộng rãi khắp Gia thành, còn có lời đồn nói rằng, bởi vì Chu Mị Nhi xảy ra xung đột với vị tiểu thư thần bí này nên đêm đó, thành chủ đại nhân phải đến tận nhà vị tiểu thư đó để xin lỗi, thế nhưng vị tiểu thư này còn chẳng buồn cho lão ta vào cửa mà còn đuổi đi...
Chuyện ngày đó đã trở thành đề tài nói chuyện của dân chúng ở Gia thành, ai cũng đang suy đoán thân phận của Tô Linh Phong, có người còn đoán rằng là người trong hoàng thất.
Ngày hôm nay được trông thấy Chu Mị Nhị bị Tô Linh Phong dày vò, nhiều người cho rằng nàng đúng là một kẻ đần độn, người điên bị bệnh điên, không biết lượng sức mình...
"Vị này... Vị tiểu thư này..." Lưu Thành mang vẻ mặt cầu xin, kiên trì khẩn cầu Tô Linh Phong: "Đại nhân rộng lượng, xin người hãy xem như tiểu thư nhà chúng tôi trẻ người non dạ, không hiểu chuyện mà tha cho nàng ấy lần này..."
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Trẻ người non dạ?" Tô Linh Phong lại nhét tóc vào miệng Chu Mị Nhi, ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc Lưu Thành, "Ngươi chỉ nói đúng có một nửa, quả nhiên là có ngu xuẩn thật(*).)
(*)Trẻ người non dạ trong tiếng hán là *niên ấu vô tri* *年幼无知 *, Câu này của Tô Linh Phong nói rằng chỉ đúng một nửa là vô tri chứ không phải là niên ấu. Vô tri dịch ra tiếng việt còn có nghĩa là ngu xuẩn, dốt nát, mít đặc bla bla...
"Phụt..."
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Ha ha..."
Trong đám người truyền đến một hồi tiếng cười tràn đầy châm chọc, mỉa mai và hứng thú, cô gái thần bí mặc đồ trắng rõ ràng nhỏ hơn Chu Mị Nhi, ấy vậy mà Lưu Thành lại có thể không biết xấu hổ nói cái gì mà tiểu thư nhà bọn họ trẻ người non dạ...
Lưu Thành vừa nói xong thì bắt đầu cảm thấy hối hận, xấu hổ nhếch méo, lại thẹn quá hóa giận nhìn lướt qua những người ở xung quanh...
"Yên tâm, đừng khẩn trương." Tô Linh Phong dùng lưỡi dao vỗ vỗ vào khuôn mặt Chu Mị Nhi, chậm rãi nói nhỏ: "Giết ả, ta còn ngại bẩn tay."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cứ cho rằng Tô Linh Phong sẽ giết ả, Chu Mị Nhi gần như đã tuyệt vọng nghe vậy, đáy mắt nhất thời hiện lên một chút ánh sáng hy vọng, ẩn sâu trong đó chính là hận ý...
Đương nhiên những điều này cũng không tránh được con mắt của Tô Linh Phong...
Lưu Thành nghe vật, tâm tình rốt cuộc cũng buông lỏng một chút, "Vậy tiểu thư..."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Không đợi Lưu Thành nói hết lời, Tô Linh Phong đã nói tiếp: "Chỉ có điều, khoản nợ thì vẫn phải trả, còn cần thêm chút tiền lời!"
Dứt lời, Tô Linh Phong giơ tay tát một cái rõ kêu lên má trái Chu Mị Nhi! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Mị Nhi ngay lập tức đỏ lên như bánh bao đang lên men!
"Này là vì ngươi làm trễ thời gian của ta."
Tô Linh Phong nhàn nhạt dứt lời, lại giơ tay lên, " Bốp——!" Một cái tát đánh vào má phải của Chu Mị Nhi!
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Đây là vì ngươi dám nhòm ngó Đầu Gỗ."
Hai mắt Chu Mị Nhi như có sao vàng quay mòng mòng, ả lại có thể vẫn còn chống đỡ được mà không ngất xỉu.
Ngay sau đó cái tát thứ ba của Tô Linh Phong lại giáng xuống, "Bốp——!" Một tiếng giòn tan vang lên.
"Thứ ba, tiền lãi lấy hộ!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong đánh xong ba cái tát, nghiêng đầu nhìn hai bên má của Chu Mị Nhi, xem xét má trái rồi đến má phải, hình như chưa cân sao đó...
"Bốp——!" Tô Linh Phong lại tát vào bên má phải Chu Mị Nhi một cái nữa.
"Cái tát cuối cùng, coi như là tiền lãi cho Tiểu Tử vậy, à đúng rồi, chính là con chồn nhỏ trong miệng ngươi đó." Tô Linh Phong "hảo tâm" giải thích cho ả ta.
"..." Chu Mị Nhi khinh thường đảo mắt, cuối cùng cũng đã không chịu nổi đả kích mà ngất đi, ả ta bị đánh ngất hay là do tức giận quá mà ngất thì không người nào biết...
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong không nhìn Chu Mị Nhi đã bị hôn mê mà lấy ra một chiếc khăn, bình tĩnh lau tay, sau đó thẳng tay ném chiếc khăn đó xuống đất.
Quay đầu lại nhìn, Tá Dịch cũng đã giải quyết xong bọn thị vệ, hắn chỉ làm tay chân bọn họ bị thương, để cho bọn họ không thể cầm vũ khí lên mà chỉ biết nằm trên mặt đất kêu gào thôi.
Lưu Thành nhìn đôi chủ tớ biến thái này mà hoảng sợ vô cùng, một người hộ vệ mà cũng đánh ngã toàn bộ thị vệ! Cô gái toàn thân đều tràn ngập lãnh khí kia còn khiến hắn cảm thấy cả người không được tự nhiên, bị nàng liếc mắt nhìn, mồ hôi lạnh đều chảy đầm đìa...
Anh nợ em một câu yêu thương!