Lực lượng của minh chủ? Tô Linh Phong nhíu mày, im lặng suy nghĩ một chút, rồi lại hỏi Tiểu Bạch: "Về "lực U Minh", ngươi còn biết bao nhiêu nữa? Nói cụ thể một chút.
"
"Này! " Tiểu Bạch duỗi móng vuốt gãi gãi đầu nhỏ: "Thế gian chỉ có mình minh chủ mới biết cách sử dụng "lực U Minh", cụ thể ta làm sao mà có thể biết được! "
Chỉ có minh chủ mới biết cách sử dụng "lực U Minh"? Tô Linh Phong nghe vậy thì sửng sốt.
Minh chủ, là người nắm giữ toàn bộ linh hồn trong thời không này, bất luận là chủng tộc, loài vật nào sau khi tử vong đều sẽ bị sứ giả của minh chủ gọi về U Minh, chuyển kiếp luân hồi.
Nhưng mà! "lực U Minh" này vì sao lại xuất hiện ở trong cơ thể nàng?
Tô Linh Phong cũng sẽ không cho rằng mình là minh chủ đầu thai gì đó, nàng rõ ràng chính là một linh hồn đến từ dị giới!
Mà "đời trước" của nàng cũng không thể nào có quan hệ gì đó với minh chủ, trong trí nhớ, vị đại tiểu thư Tô gia trước kia thật sự là một linh võ bất tài, khối thân thể này xuất hiện đủ các loại hiện tượng kỳ lạ, đều là từ sau khi linh hồn của nàng chiếm cứ khối cơ thể này!
Chuyện này rốt cuộc là chuyện gì? Tô Linh Phong càng lúc càng mơ hồ!
"Này! Nữ nhân, ngươi đang suy nghĩ cái gì đó?" Tiểu Bạch trừng con mắt màu lam thật to, tò mò chất vấn.
Tô Linh Phong hồi phục tinh thần, lườm Tiểu Bạch, mặt không chút thay đổi hỏi: "Ngươi gọi ta cái gì?"
"Ách! Chủ nhân! "
Tô Linh Phong nhìn chiếc đồng hồ thủy tinh ở trên bàn gỗ, đã là sáng sớm rồi, đã một đêm nàng không ngủ, không những là không cảm thấy buồn ngủ, mà tinh thần còn tỉnh táo, tràn đầy sức sống, chẳng lẽ là do suy tưởng?
Đứng dậy lười biếng duỗi thắt lưng một cái, cất bước đi về phía cửa phòng.
Những chuyện không biết, sau này sẽ từ từ tìm hiểu sau!
"Chủ nhân chủ nhân, chúng ta trộm cái này đi! " Tiểu Bạch vừa bay lên nóc nhà, vừa chỉ vào dạ minh thủy tinh, trong mắt của con rồng sáng lên một tia sáng xanh yếu ớt.
Tô Linh Phong không để ý tới nó, đầu cũng không quay lại mà đi ra nhà gỗ nhỏ.
"Hu hu! chủ nhân chủ nhân! " Tiểu Bạch không cam lòng kêu hai tiếng, cuối cùng vẫn lưu luyến không rời mà theo sát ra ngoài.
Thấy khắp mặt đất xung quanh nhà gỗ toàn là thi thể chuột thiểm điện cùng vưới đó bỗng nhiên có nhiều hơn một nhóm người phiêu lưu nhếch nhác, Tô Linh Phong ngạc nhiên nhướng mày.
"Ôi trời, Tiểu Phong Phong muội dậy rồi sao? Thế nào, ngủ có ngon không?" Nguyệt Quang cười hì hì tiến lại gần, đánh giá Tô Linh Phong từ trên xuống dưới một phen, vuốt cằm nói: "Nhìn sơ tinh thần cũng không tệ lắm, ta còn lo ngươi sẽ lạ giường đó! "
"Cám ơn.
"
"Cám ơn cái gì chứ, tiểu mỹ nhân thì phải được chăm sóc thôi!"
Tá Dịch đang nướng đồ ăn dân dã cũng ngẩng đầu lên, gật đầu với Tô Linh Phong: "Chào buổi sáng tiểu thư.
"
"Chào.
" Tô Linh Phong thàn nhiên đáp lại.
Nhóm người phiêu lưu kia thấy trong nhà gỗ có người đi ra, cũng đều nhìn về phía Tô Linh Phong, một thiếu niên thân hình cao lớn, khuôn mặt đẹp trai trong đó sau khi thấy rõ dáng vẻ của Tô Linh Phong, vẻ mặt ngay lập tức vui mừng mà chạy lại gần: "Tô tiểu thư, không nghĩ tới lại gặp được ngươi ở chỗ này, chúng ta cũng thật có duyên ha!"
Tô Linh Phong nhíu mày: "Chúng ta quen biết sao?"
"Là ta, ta là Hạo Thiên, chúng ta đã gặp ở ma sủng điếm của Lâm gia ở Lê Thành, ngươi đã quên rồi sao?" Thiếu niên vội vàng nói.
"Thật xin lỗi, ta không bao giờ có thói quen nhớ người qua đường.
" Tô Linh Phong mặt không chút thay đổi nói.
"Người! người qua đường?" Hạo Thiên chịu đả thương nghiêm trọng.
.