Trước đây không có thị trấn nào gần Rừng Lạc Nguyệt.
Nhưng từ khi có rất nhiều Mạo hiểm giả đến rừng để trải nghiệm, bìa rừng hình thành một địa điểm tập trung cố định cho các Mạo hiểm giả.
Dần dần, nó mở rộng thành Thị trấn Lạc Nguyệt hiện tại.
Thị trấn Lạc Nguyệt còn thịnh vượng và sôi động hơn một số thị trấn nhỏ.
Những Mạo hiểm giả và nhóm lính đánh thuê đến Rừng Lạc Nguyệt để săn quái vật và thu thập thảo mộc sẽ cung cấp và buôn bán tại Thị trấn Lạc Nguyệt.
Tuy nhiên, do có quá nhiều người ngoại thành nên ở đây thường xuyên xảy ra đánh nhau, thậm chí cướp giật trên đường phố, người dân ở đây đã thấy điều đó từ lâu.
Tô Linh Phong và Tá Dịch đặt hai phòng trong một quán trọ bình thường, rửa sạch bụi bặm, ăn cơm tối, Tô Linh Phong cầm theo “Băng Nguyên trượng” đi ra ngoài.
Tá Dịch có lẽ đã đoán được ý định của Tô Linh Phong nên không hỏi thêm câu nào, chỉ im lặng đi theo nàng.
Đích đến của Tô Linh Phong rất rõ ràng, nàng đi vào một tiệm vũ khí cách nhà trọ không xa.
Lúc này trong cửa hàng không có khách, chủ cửa hàng vũ khí đang đứng sau quầy, vùi đầu vào tính toán sổ sách.
Rồng nhỏ Tiểu Bạch ngay khi vừa bước vào cửa hàng đã sáng mắt, trong mắt nó lóe lên mấy cái ký hiệu tiền bạc, nhìn chằm chằm vũ khí khảm đá quý mà chả y nước miếng.
“Ông chủ, làm sao để thu thập cái này?”
Thời không gian này không có hiệu cầm đồ đặc biệt, các cửa hàng như trang bị và đá quý đều có bán đồ và tái chế những vật phẩm tương tự.
Nghe vậy, chủ cửa hàng vũ khí ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Linh Phong và Tá Dịch đang mặc quần áo bình thường, chỉ có hai người, nên thái độ trở nên kiêu ngạo đi rất nhiều, anh ta liếc nhìn thứ dài bọc vải bên trong mà Tô Linh Phong đang cầm, nói: “Mở ra xem hàng.”
Tô Linh Phong mở lớp vải trên thân pháp trượng và đưa cho chủ cửa hàng vũ khí.
Chủ tiệm vũ khí nhìn thấy hàng hóa mà Tô Linh Phong bày ra, ánh mắt chợt sáng lên, cầm lấy cây quyền trượng trong tay Tô Linh Phong, nhìn liên tục một lúc lâu, hỏi: “Trước kia cây quyền trượng này có khảm những viên bảo thạch khác không?”
“Đã khoét đi rồi.”
Hiện tại Tô Linh Phong không định bán bảo thạch hệ băng.
Lý do bán cây trượng này là vì nàng không có không gian trang bị.
Nếu nàng đi vào Rừng Lạc Nguyệt để luyện tập và mang theo một vũ khí hệ băng mà nàng không sử dụng, điều này sẽ gây cản trở rất nhiều.
Đáng tiếc là sau khi khảm ma hạch vào, ma lực lại tan vào vũ khí, nếu không, nàng thậm chí còn muốn đục khoét lấy ma hạch bậc năm đó.
“Bảo thạch ở đâu? Còn trên người ngươi không?” Ông chủ hỏi lại.
Tô Linh Phong cau mày: “Ta chỉ bán pháp trượng, nếu ngươi không nhận, ta sẽ đổi chỗ khác.”
“Chấp nhận, hai trăm đồng tiền vàng.” Ông chủ dùng hai ngón tay nói.
“...” Tô Linh Phong vươn tay thu hồi trượng, xoay người rời đi.
Khi nàng đang trên đường đi vài ngày nay, Tô Linh Phong đã bắt đầu xem qua cuốn sách giả kim mà Mặc Vấn Trần đã đưa cho nàng trong xe ngựa.
Nàng biết về vũ khí, áo giáp và các trang bị khác.
Mỗi cấp bậc được chia nhỏ theo số lượng vị trí khảm và cấp bậc của đá quý và lõi ma hạch được khảm.
Lần lượt tăng lên theo thứ tự là lục, lam, tím, đỏ, ám, kim.
Mỗi cấp bậc khảm theo một số bảo thạch, ma hạch, cũng chia nhỏ theo.
“Băng Nguyên trượng của Tô Dục Mẫn là một đồ vật với bốn vị trí được khảm bậc tím, và được khảm bằng ma hạch bậc năm.
Đó đã là một bảo bối rất tốt rồi.
Một ma hạch băng bậc năm trị giá hơn 1.000 đồng tiền vàng.
Cho nàng 200 đồng tiền vàng cho cây quyền trượng cấp tím này? Nàng trông giống như một người ăn xin à?
“Này, cô gái nhỏ, đừng vội, chúng ta hãy bàn bạc đi...” Ông chủ hét lên từ phía sau: “Mặc dù pháp hạch của ngươi được khảm bằng ma hạch cấp năm, nhưng thật đáng tiếc là nó thuộc về loại băng.
Linh thuật sĩ hệ Băng không nhiều...!mà viên bảo thạch cũng đã bị đục khoét...”
Tô Ling Phong không quay đầu lại, nàng tiếp tục rời đi, Tá Dịch theo sát Tô Linh Phong.
“Hố Tử, Tiểu Báo, ngăn họ lại!”
Giọng ông chủ trầm xuống, hai người đàn ông vạm vỡ nhảy ra khỏi căn phòng nhỏ cạnh cửa, chặn đường của Tô Linh Phong và Tá Dịch.
“Sau khi vào cửa hàng của chúng ta thì dễ dàng ra ngoài như vậy sao?” Ông chủ đi ra khỏi quầy, cười hả hê: “Làm người, thà đừng quá tham lam, ta sẽ cho ngươi thêm một trăm đồng vàng, là ba trăm đồng vàng, ngoan ngoãn bán vũ khí thì ta sẽ không làm khó hai tên nhóc như các ngươi.”
“Ôi cướp!” Con mắt tiểu Bạch rời khói đám đồ vật sáng long lanh, âm thanh sợ hãi cất lên: “Hóa ra là chỗ xấu! Bọn họ ăn cướp! Ăn cướp!”
“...” Tô Linh Phong sờ sờ cằm, xem xét tính khả thi của kế hoạch này..