Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 2






Tô Dục Mẫn chửi mắng một hồi lâu, nhìn sang thấy Tô Linh Phong vẫn thờ ơ như vậy, thì lại càng thêm tức giận hơn nữa, cô ta đột nhiên hạ giọng, lẩm nhẩm gì đó trong miệng, sau đó giơ tay trái lên, phóng một khối băng thô bằng ngón tay cái dài khoảng nửa thước bay về phía Tô Linh Phong!
Tô Linh Phong sớm đã có sự đề phòng cô ta, cô đang ngồi trên ghế đá lại vung chân nhảy bật dậy, ung dung nhanh nhạy tránh khỏi khối băng kia, sau đó ngồi lại trên mặt ghế đá một cách vững vàng.
Trong phút chốc Tô Dục Mẫn không thể tin nổi, cô ta mở to hai mắt nhìn cô, cái miệng nhỏ nhắn cũng ngạc nhiên há hốc hình chữ "o".

Cái đồ phế vật này lại có thể tránh khỏi được băng chùy của cô ta chứ?! Làm sao có thể!

Băng chùy cô ta b ắn ra không lớn, ngay cả tốc độ và sức lực cô ta đều khống chế rất tốt, sẽ không đến nổi làm Tô Linh Phong bị thương đến mức người khác có thể phát hiện được, nhưng đủ để Tô Linh Phong nếm một chút đau đớn, trước đây Tô Dục Mẫn đều đối phó với Tô Linh Phong như vậy, Tô Linh Phong dù bị cô ta đe dọa nhưng cũng không dám đi nói cho cha biết.
Nhưng mà hôm nay tại sao lại không đánh trúng được Tô Linh Phong? Thân pháp kỳ lạ đó của cô ta là học được từ ai vậy chứ?
Nhân lúc Tô Dục Mẫn còn đang sững sờ, Tô Linh Phong múc lấy viên thịt viên cuối cùng trong chén, cổ tay khẽ lật lại, cái thìa nghiêng qua, viên thịt kia nằm trong thìa liền bay đi, bắn thẳng vào trong cái miệng còn đang há hốc của Tô Dục Mẫn...
"Bộp!"
"..."
"Khụ… khụ khụ..."
"Ọe..."
Viên thịt kia bay đến với tốc độ vô cùng nhanh, lại vô cùng chuẩn xác bay vào trong miệng Tô Dục Mẫn, Tô Dục Mẫn vốn vẫn đang ngây người nên không kịp phản ứng lại, ngay lập tức liền ho sặc sụa, tiếc rằng viên thịt kia lại kẹt cứng trong cổ họng cô ta, có ho bao nhiêu cũng không ra được, chỉ đành cúi người nôn khan.
Tô Linh Phong không thèm nhìn Tô Dục Mẫn, ánh mắt lạnh lùng nhìn về bụi hoa ngoài sân, cất giọng lạnh nhạt nói: “Còn không ra ngoài!”
Trong bụi hoa vang lên tiếng sột soạt, sau đó hai cô gái ăn mặc kiểu dáng tỳ nữ đi ra ngoài.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ tình hình bên trong viện, trên mặt hai người tỳ nữ liền tỏ ra vô cùng kinh ngạc đến hoang mang, đại tiểu thư lại đang yên lành ngồi trên ghế đá, mà nhị tiểu thư Tô Dục Mẫn lại đang khom người vừa ho khan vừa nôn ọe, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi rõ ràng bọn họ còn nghe thấy tiếng nhị tiểu thư dạy dỗ đại tiểu thư, mà đại tiểu thư vẫn không dám hó hé tiếng nào...
Bởi vì do góc nhìn nên bọn họ không nhìn thấy Tô Dục Mẫn bắn khối băng chùy về phía Tô Linh Phong, đương nhiên họ cũng không nhìn thấy Tô Linh Phong ra tay đánh lại.

"Tiểu thư, tiểu thư, người làm sao vậy? Người đừng dọa nô tỳ mà!" Tỳ nữ mặc đồ màu vàng vội vàng lao tới, tay chân luống cuống vừa vỗ lưng cho Tô Dục Mẫn vừa run rẩy lên tiếng hỏi.

Cô ta tên là Hạnh Nhi, là tỳ nữ bên người của Tô Dục Mẫn.

Tô Linh Phong khẽ híp mắt lại, sau đó liếc nhìn về phía tỳ nữ mặc đồ màu xanh đi sau lưng Hạnh Nhi, khóe miệng cô chợt cong lên nở nụ cười đầy vẻ châm biếm, đó là Liễu Nhi là tỳ nữ bên người của cô...
Ánh mắt của Liễu Nhi vừa đúng lúc bắt gặp phải ánh mắt của Tô Linh Phong, Liễu Nhi bị ánh mắt lạnh lẽo đó dọa cho sợ hãi, cô ta vội vàng lảo đảo trừng to mắt, một sự bất an lóe lên trong đầu...
"Tiểu thư, tiểu thư, rốt cuộc là người không thoải mái chỗ nào vậy..." Hạnh Nhi nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đã nghẹn đến mức tím tái của Tô Dục Mẫn, trong giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở.
"Ọe, khụ....!khụ..." Tô Dục Mẫn nghẹn đến mức không thể nói ra thành lời, hai mắt cũng đã sắp trợn trắng.
"Dùng tay móc bên trong cổ họng của cô ta." Tô Linh Phong lên tiếng.

Cô không muốn con nhóc này chết trong viện của mình, quá phiền phức.

Hạnh Nhi nghe vậy liền ngẩng đầu liếc nhìn Tô Linh Phong một cái, cô ta có vẻ do dự một lúc, sau đó vẫn cắn răng, đưa ngón tay vào trong miệng của Tô Dục Mẫn...
Tô Linh Phong liếc nhìn cái bát trống rỗng trên tay, lắc đầu tỏ ra tiếc nuối: "Lãng phí!" Đáng tiếc cho viên thịt cuối cùng kia...
Cô đặt cái bát lên bàn đá, sau đó đứng dậy, vừa lấy tay phủi quần áo của mình, vừa cất giọng nhàn nhạt nói với Tô Dục Mẫn: "Nếu như cô còn cần cổ họng, tôi khuyên cô nên nhanh chóng trở về điều trị đi, đừng có tới tìm tôi gây phiền phức nữa."
Với tính cách của Tô Dục Mẫn, muốn cô ta không trả thù thì sợ là rất khó, nhưng trước hết cứ để cô ta yên tĩnh mấy hôm đi đã.
Tô Linh Phong hiểu rất rõ, lực đạo vừa nãy cô phóng ra không nhẹ, nếu như không kịp thời điều trị, cổ họng của Tô Dục Mẫn e rằng sẽ bị phế bỏ.
Lúc này Hạnh Nhi đã móc được viên thịt bị kẹt cứng từ trong cổ họng Tô Dục Mẫn ra ngoài, viên thịt kia đã không còn nhìn ra hình thù của nó nữa, máu me nhầy nhụa thành một nhúm, nhìn vào chỉ thấy ghê tởm và buồn nôn kinh khủng.
Bất chấp khóe môi còn đang dính máu, Tô Dục Mẫn vẫn dùng ánh mắt đầy thù hận nhìn cô, Hạnh Nhi thì đang đứng đó run rẩy cả người, Tô Linh Phong chậm rãi đi về phía cửa.
Vừa đi đến cửa, Tô Linh Phong bất chợt ngoảnh lại, liếc nhìn Liễu Nhi còn đang hoảng sợ, nói: “Sao vậy, quên mất chủ nhân của ngươi là ai rồi sao?”.