Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 15






Cảm giác có người vào phòng, Tô Linh Phong bất đắc dĩ mở mắt, ngồi dậy bước xuống từ trên giường.
Bây giờ trời đã tờ mờ sáng, Tô Linh Phong híp mắt đánh gia nam nhân đứng cách giường mình không xa.
Chỉ thấy toàn thân người nọ ướt đẫm, bộ trường bào ướt nhẹp bó sát vào cơ thể thon dài, tóc dính thành chùm với nhau, nước tí tách chảy xuống, một ít tóc dính lên gương mặt tuấn tú hoàn mỹ, làm tô điểm thêm vài nét ngổn ngang chán chường cho vẻ đẹp này…
Một bức tranh mỹ nam nổi trên mặt nước! Tô Linh Phong nhướng mày, ung dung thưởng thức.
"Hắt xì!" Người nọ hắt hơi một cái thật lớn, liếc qua nhìn Tô Linh Phong: "Ngươi còn nhìn chưa thỏa mãn à?"
"Tạm thôi." Tô Linh Phong gật đầu.

"…" Đối với nha đầu kỳ lạ này, hắn thực sự chỉ biết vừa tức vừa đầu hàng…
Người nọ không tiếp tục đối khẩu với Tô Linh Phong, bàn tay trống rỗng hất một cái, một chiếc khăn mặt màu trắng xuất hiện trên tay hắn, động tác tao nhã bắt đầu lau nước dính trên mặt và tóc.
Tô Linh Phong thấy thế, đáy mắt lóe lên một tia sáng không dễ phát hiện, trên người tên này có không gian giới chỉ?
Trang bị một không gian trữ vật không chỉ có mức giá cực kỳ đắt đỏ mà còn cực kỳ khó tìm được.

Dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được, đây là bảo bối thuộc về diện có tiền cũng không mua được.
Tô Linh Phong nhìn người nọ một cách chăm chú, hệt như đang nhìn một tòa kho báu di động.

Ai nha, có thể sử dụng không gian giới chỉ, đồ tốt trên người hắn nhất định không ít đâu!
Rất nhanh sau đó người nọ đã phát hiện ra ánh mắt "chuyên chú" của Tô Linh Phi bắn về phía mình, ngước mắt nhếch mày, trêu chọc hỏi: "Làm sao, tiểu nha đầu có hứng thú với ta à?"
"Đối với không gian trong nhẫn giới chỉ của ngươi có hứng thú."
"… Ngươi cũng thẳng thừng đấy."

Người nọ vứt khăn ướt đã lau qua xuống mặt bàn, lấy từ hư vô ra một bộ áo bào màu mực sạch sẽ khác.

"…" Hiện tại tới phiên Tô Linh Phong giật miệng rồi, đồ đạc gì cũng mang theo đầy đủ hết, ra là người này xem không gian giới chỉ như túi du lịch.
"Tiểu nha đầu, ta phải thay quần áo, ngươi nhìn ta mãi như vậy ta cũng ngượng đấy." Người nọ ngoài miệng cười tủm tỉm, mặt lại chẳng có tí biểu cảm ngượng ngùng nào, thò tay cởi vạt áo của mình…
"…" Trán Tô Linh Phong trượt xuống vài đường hắc tuyến, quay mặt nhìn về phía giường.
Động tác ồn ào của người nọ truyền tới từ phía sau, một chốc sau giọng nói dịu dàng dễ nghe của người nọ vang lên: "Được rồi, ngươi có thể xoay người lại."
Tô Linh Phong xoay người lại, cô thấy người kia đã khôi phục dáng vẻ công tử đẹp đẽ của mình, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước, môi mỉm cười nhẹ nhàng.
"Ngươi nói thử xem bao giờ ngươi tính đi đây?"
"Hắt xì!" Người nọ hắt xì một hơi đánh nát khung cảnh đầy cảm xúc, hắn xoa xoa mũi, lười biếng qua loa lấy lời: "Khi nào rời khỏi á… Ta còn chưa nghĩ ra… Bây giờ trời sáng rồi, muốn đi ra ngoài mà không bị ai phát hiện thì cũng khó lắm.

Hơn nữa, những người ở gần đây không chừng vẫn đang ở đó…"
Tô Linh Phong nghe thấy, nghi ngờ liếc nhìn hắn, thế quái nào mà cô cảm thấy lời này của hắn hình như chứa cái hố to lắm?!

Bay qua nhà giam Lê Viên là phía Bắc, mà giờ trời cũng chỉ vừa tờ mờ sáng, trên đường rõ ràng không có ai, dùng thực lực của hắn để thần không biết quỷ không hay đi ra ngoài thì khó lắm à? Hơn nữa, nhìn bộ dáng không lo gì của hắn này cũng chẳng giống sợ mấy người lùng sục hắn.

Hôm qua hắn trốn tới chỗ này của cô rõ ràng là vì trúng ám chiêu của người ta, bất đắc dĩ…
"Ban ngày đừng để bị bắt gặp." Tô Linh Phong nói bằng giọng cảnh cáo.

Cô không muốn lãng phí tế bào não đi đoán mục đích hắn ở lại đây, đằng nào hắn cũng đâu định làm ổ cả đời ở đây đâu!
"Yên tâm, ta sẽ không gây phiền toái cho ngươi." Người nọ mỉm cười nói.
Tô Linh Phong liếc nhìn hắn, không nể nang gì nói: "Ngươi chính là phiền toái."
"…".