Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 142






“Phải có chuyện gì thì ta mới có thể đến gặp ngươi hay sao?” Động tác của Mặc Vấn Trần nhẹ nhàng, chậm rãi từng chút một tách những ngón tay đang nắm lấy cổ áo hắn của Tô Linh Phong ra, sau đó đưa tay xoa đầu nàng, mỉm cười nói: “Ta chỉ muốn gặp ngươi và con rồng con tham lam kia, không được sao?”
Dừng! Tô Linh Phong trở mình quay mặt vào giường ngủ, không thèm để ý đến Mặc Vấn Trần.
Dựa vào ánh sáng màu cam dịu dàng mờ ảo phát ra từ viên đá pha lê, Mặc Vấn Trần rõ ràng thấy vừa rồi Tô Linh Phong đã mở mắt nhìn hắn.
Con rồng con Tiểu Bạch đã quen với việc Mặc Vấn Trần thường xuyên đến vào lúc nửa đêm, nó nhấc mi liếc nhìn Mặc Vấn Trần một cái, sau đó lại tiếp tục gối lên móng vuốt ngủ.

Cái tên động dục này đã tới nhiều lần vậy rồi mà vẫn chưa cùng nữ nhân kia tiến vào giai đoạn chính, thật là nhàm chán, nó thật sự không còn hứng thú chú ý đến nữa…
Mặc Vấn Trần duỗi cánh tay ra ôm Tô Linh Phong vào lòng, thì thầm vào tai nàng: “Tiểu nha đầu, hôm nay ngươi có bị bắt nạt không?”
Tô Linh Phong vẫn nhắm mắt, uể oải nói: “Huynh đánh giá bọn họ quá cao rồi.”
“À….” Mặc Vấn Trần khẽ cười: “Cũng đúng, có bắt nạt cũng là ngươi bắt nạt bọn họ.”

Dừng một chút, hắn lại nghiêm mặt nói: “Nhưng mà mấy tên tiểu tử thối đó đúng là không có mắt nhìn, cần phải chỉnh đốn lại! Xem ra ta phải tìm cơ hội dạy dỗ lại bọn họ…”
“Ồ? Huynh định đi dạy dỗ lại mấy nam tử kia? Còn đám nữ tử thì sao?” Tô Linh Phong quay người lại, nhướng mày hỏi.
“Nữ tử, chẳng phải Phong Nhi đã tự mình dạy dỗ rồi hay sao?”Mặc Vấn Trần gõ nhẹ vào chiếc mũi nhỏ của Tô Linh Phong, mỉm cười nói.
“Hừ, huynh đúng là cao thủ biết thương hoa tiếc ngọc.” Tô Linh Phong bĩu môi khinh thường.
Mặc Vấn Trần nghe vậy thì nhếch miệng cười: “Phong Nhi, giọng điệu của ngươi nghe hơi chua chát đấy, đang ghen sao?”
“Mặc Vấn Trần, huynh vẫn tự luyến như ngày nào…” Tô Linh Phong liếc nhìn Mặc Vấn Trần, vẻ mặt không biểu cảm.
“Tiểu nha đầu, ngươi vẫn ngang ngạnh bướng bỉnh như ngày nào…” Mặc Vấn Trần nhìn Tô Linh Phong, đôi mắt dịu dàng như nước.
“Huynh thật phiền phức!” Tô Linh Phong cau mày, giọng điệu dần mất kiên nhẫn
“Không làm phiền ngươi nữa.” Mặc Vấn Trần mỉm cười hiền lành.
Tô Linh Phong nhìn khuôn mặt anh tuấn của Mặc Vấn Trần, đẹp đến mức cả người và thần tiên đều phải ghen tức.

Nàng luôn cảm thấy nụ cười của hắn trông rất ngứa đòn bèn nắm chặt tay, nghiến răng lạnh lùng nói: “Huynh có biết là ta rất muốn đánh huynh không?!” Nếu như nàng có thể đánh thắng hắn…
“Phong Nhi, ngươi nóng tính như vậy không tốt chút nào…” Mặc Vấn Trần dùng bàn tay to lớn của hắn bao trùm lấy nắm tay nhỏ của Tô Linh Phong, nghiêm túc nói.
“Ta đi ngủ đây, huynh đừng có quấy rầy giấc mộng của ta!” Tô Linh Phong lần nữa trở mình quay mặt vào trong giường.
“Được thôi, chúng ta cùng nhau ngủ.” Mặc Vấn Trần ôm lấy thân thể mềm mại thơm tho của nàng, vô cùng thỏa mãn.
Tô Linh Phong ưỡn người, cố gắng đẩy Mặc Vấn Trần xuống khỏi giường, nhưng cơ thể Mặc Vấn Trần vẫn bất động giống như tảng đá, không nhúc nhích chút nào.
Tô Linh Phong đành di chuyển sát vào bên trong….
Mặc Vấn Trần vẫn không nhúc nhích như cũ, nhưng thu tay lại, hai thân thể lại càng dán chặt vào nhau.
Tô Linh Phong tiếp tục lách người vào bên trong….

“Tiểu nha đầu, đừng có lộn xộn! Nếu không tự gánh hậu quả đấy!” Mặc Vấn Trần trầm giọng cảnh cáo.
Quả nhiên Tô Linh Phong lập tức ngoan ngoãn không nhúc nhích, bởi vì nàng có thể cảm giác được mông của mình đang bị một vật cứng rắn chọc vào, cách lớp quần áo của hai người cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ kinh người của nó!
“Phong Nhi, ta thực sự muốn… Làm sao bây giờ?” Mặc Vấn Trần ôm lấy Tô Linh Phong, cười khổ.

Giọng nói bắt đầu trở nên trầm khàn, đầu óc rối tinh rối mù…
Mẹ kiếp! Sắc mặt Tô Linh Phong tối sầm lại, thấp giọng mắng: “Cái tên khốn kiếp dâm đãng này!”
“Phong Nhi….

Ngươi nói cái gì vậy?” Hơi thở của Mặc Vấn Trần lộn xộn, thổi từng đợt khí nóng vào bên tai Tô Linh Phong.
“Huynh tự mình giải quyết đi! Đừng hòng mơ tưởng đến ta!” Tô Linh Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
“…” Tự mình giải quyết? Mặc Vấn Trần dở khóc dở cười khẽ giật giật khóe môi, lúc sau đột nhiên hắn đưa tay ra, thuần thục kéo chăn quấn quanh Tô Linh Phong, cuộn nàng trong chăn giống như một cuộn giấy dài….
“Huynh làm cái trò gì vậy?” Tô Linh Phong nhíu mày quát.
Mặc Vấn Trần lật người đè lên Tô Linh Phong đang bị cuộn thành con tằm, hắn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài của nàng, mỉm cười nói: “Như vậy cả ta và ngươi đều an toàn.” Nói xong hắn nằm luôn trên người Tô Linh Phong, cố gắng làm dịu đi nhiệt độ bất thường và sự hỗn loạn trong cơ thể…
“Tên khốn này! Huynh nặng quá!” Tô Linh Phong thấp giọng quát mắng: “Mặc Vấn Trần, huynh muốn đè chết ta luôn à!”
Mặc Vấn Trần nghe vậy thì trở mình, lại ôm lấy Tô Linh Phong đặt trên người mình: “Đừng ồn ào nữa, như thế này được rồi chứ, ngoan nghe lời, mau ngủ đi.”
“…” Tô Linh Phong nghiến răng, thầm nhủ trong lòng một ngày nào đó, thực lực của nàng sẽ vượt qua được nam nhân này! Nàng nhất định phải thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, sau đó hung hăng đánh hắn một trận ra trò!
Cơn buồn ngủ ập đến, tằm con Tô Linh Phong ngủ thiếp đi trên lồng ngực Mặc Vấn Trần….
Đợi khi nàng tỉnh dậy, trời đã sáng, nàng nằm trên giường một mình, cơ thể vẫn bị quấn trong chăn, còn Mặc Vấn Trần thì đã đi khỏi từ lúc nào…
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ ba ngày, sau khi dùng điểm tâm sáng xong, Tô Linh Phong một thân một mình xuống tầng hầm mở khóa kho báu.


Tiểu Bạch sáng mắt vì tiền, vừa ở một bên cười ngây ngô vừa dùng móng vuốt ra hiệu, chỉ cho Tô Linh Phong vị trí đâm dao xuống.
Vốn dĩ ban đầu Tô Linh Phong muốn tìm Đoàn Tử làm trợ thủ cho nàng, thế nhưng kết quả sau khi đi ra, nó không còn làm nũng với Tô Linh Phong nữa, rũ rượi xụi lơ ngồi trên mặt đất, bộ dạng không tỉnh táo nói với nàng: “Ma ma, Đoàn Tử buồn ngủ, Đoàn Tử muốn đi ngủ…..”
Tô Linh Phong nhíu mày hỏi: “Đoàn Tử, ngươi cảm thấy không thoải mái ở đâu sao?”
“Ma ma đừng lo, Đoàn Tử không có bị bệnh, Đoàn Tử chỉ buồn ngủ thôi…”
Tô Linh Phong nhớ tới Tiểu Bạch có được trí nhớ di truyền, muốn hỏi Tiểu Bạch thử xem rốt cuộc Đoàn Tử xảy ra chuyện gì, nhưng thấy bộ dạng nó ngây ngốc, mặt thì đần ra cho nên tạm thời từ bỏ, túm Đoàn Tử mang trở lại không gian thành cho sủng vật.
Buổi sáng, Tô Linh Phong mở khóa những viên nguyên thạch, lấy ra các loại vật liệu đá quý có thuộc tính khác nhau, đặt chúng vào không gian rồi ra lệnh cho người hầu dọn dẹp lại đá vụn dưới tầng hầm.

Sau đó nàng trở lại tắm rửa, ăn cơm và ngủ trưa.
Tô Linh Phong ngủ một giấc hồi phục năng lượng, buổi chiều lại xuống tầng hầm lấy ra mấy bản vẽ thiết kế mà Dịch Thủy Giác đưa cho nàng, bắt đầu luyện tập thuật giả kim…
Tư Đồ Tiêu Sơn nghe nói Tô Linh Phong đã mở khóa đống đá thô mà ông ấy đã mua lại, ông ấy thực sự muốn biết số đá quý mà Tô Linh Phong mở khóa có thuộc tính gì, rốt cuộc mắt nhìn của nàng có thật sự lợi hại hay không…
Lúc ăn cơm tối, Tư Đồ Tiêu Sơn nhiều lần liếc nhìn Tô Linh Phong, muốn mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại nhịn xuống.
Tô Linh Phong đương nhiên đã sớm chú ý đến vẻ mặt khó xử và sự do dự muốn nói lại không của Tư Đồ Tiêu Sơn, nhưng nàng lại giả vờ không thấy, bình tĩnh tiếp tục gắp một ít rau ăn cơm.
“Khụ, nếu có kẻ nào dám khiêu khích ngươi, không cần phải sợ, cứ ra tay đánh hắn một trận!” Tư Đồ Tiêu Sơn nhẫn nhịn cả buổi, hồi lâu mới nghẹn ngào nói ra một câu..