Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 129






Ban ngày lại có giờ học của Giản Khinh Hàn, hắn đi tới thư phòng, cũng không nói gì vô nghĩa, lấy đề thi đã chuẩn bị trước đó ra, đưa cho Tô Linh Phong làm.
Tô Linh Phong nhận lấy và vùi đầu vào viết, không tốn nhiều thời gian nàng đã hoàn thành các đề thi.

Giản Khinh Hàn kiểm tra qua một lượt, thấy đáp án không có bất kỳ lỗi sai nào, hoàn toàn chính xác.
Bởi vì đã có ước hẹn từ trước, loại người có địa vị như Giản Khinh Hàn, đương nhiên sẽ tuân theo thỏa thuận, thời gian còn lại sẽ do Tô Linh Phong tùy ý sử dụng.
Tô Linh Phong bình tĩnh lấy ra một cuốn sách thuật luyện kim trung cấp, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Giản Khinh Hàn, nàng vừa đọc, vừa viết và tính toán trên giấy.
Hóa ra nàng cố gắng vì tranh thủ thời gian rảnh rỗi cho bản thân để học thuật luyện kim! Ban đầu Giản Khinh Hàn còn cảm thấy mặc dù nàng có thiên phú rất tốt, nhưng mà quá kiêu ngạo và tự đại, không đủ thận trọng không đủ khiêm tốn.

Hiện tại xem ra, hắn đã trách lầm nàng…

Điều khiến Giản Khinh Hàn ngạc nhiên hơn là Tô Linh Phong lại đang đọc sách thuật luyện kim trung cấp, nói như vậy thì nàng ít nhất cũng đã đột phá thuật luyện kim sơ cấp rồi!
Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có thể trở thành một luyện kim sư, xem ra lực tinh thần của nàng chắc chắn rất mạnh! Không biết có thể đột phá lên trình độ luyện kim cao cấp hay không, nếu như nàng có thể trở thành một luyện kim đại sư, như vậy...
Thôi quên đi, hắn đang nghĩ cái gì vậy… Giản Khinh Hàn lắc đầu, luyện kim sư loài người cao nhất cũng chỉ đạt tới trình độ luyện kim đại sư mà thôi, chỉ có địa tinh nhất tộc mới có hy vọng đạt tới trình độ đó.

Mà luyện kim tông sư ở trong địa tinh nhất tộc cũng thường phải mấy trăm năm mới có một người…
Giản Khinh Hàn đang buồn rầu thất vọng suy nghĩ cái gì đó, Tô Linh Phong cũng không biết, cũng không quan tâm.

Nàng đang tính toán, cần thời gian bao lâu mới có thể đột phá trở thành luyện kim sư trung cấp.
Muốn đột phá luyện kim sư trung cấp, cần có sự thuần thục hơn đột phá luyện kim sơ cấp gấp mấy lần! Điều này đòi hỏi rất nhiều thời gian và tài liệu luyện kim, mua tài liệu thì cần tiền, mà tiền ở trên người nàng quả thật không có nhiều, hơn nữa muốn thu thập nguyên liệu để chế tạo “Thuốc phục hồn”, cũng cần một khoản tiền khá lớn.

Có nên mở miệng nói với lão già khó tính Tư Đồ Tiêu Sơn kia không? Tô Linh Phong sờ cằm…
Còn một vấn đề khác, cách điều chế viết trên sách luyện kim và bản vẽ trong sách quá bình thường, chế tạo những thứ này độ thuần thục tăng quá chậm chạp, nếu có thể lấy được mấy bản vẽ hiếm gặp thì tốt rồi, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Vấn đề này, có phải nàng nên tìm vị ông ngoại đại nhân kia để giúp đỡ một ít không?
Mặc dù, linh hồn của nàng không phải là nguyên chủ của cỗ thân thể này, nhưng bây giờ nàng đã là chủ nhân của thân thể này, thì nàng chính là tiểu thư Tô gia, là cháu ngoại của thành chủ Lăng Vân.

Bây giờ nàng muốn ít đồ vật từ người thân của mình, thì cũng không tính là quá xấu hổ chứ…
Giản Khinh Hàn vừa xem sách giải trí, vừa để ý tới động tĩnh của Tô Linh Phong, thấy nàng đang tập trung suy nghĩ, hoặc nhíu mày mím môi, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ không ngừng thay đổi, bèn nhướn mày hỏi: “Sao vậy? Gặp vấn đề gì khó khăn sao? Cần ta hỗ trợ gì không?"
Tô Linh Phong nghe vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Giản Khinh Hàn: “Thầy cũng biết thuật luyện kim sao?”

"Ta không hiểu." Giản Khinh Hàn lắc đầu.
"..." Tô Linh Phong trợn tròn mắt, không biết nên nói cái gì...
Khi Giản Khinh Hàn nhìn thấy biểu cảm trợn mắt của Tô Linh Phong, sắc mặt trở nên u ám, trên khuôn mặt dịu dàng và anh tuấn hiện lên một chút uy nghiêm, gõ gõ bàn nói: “Biểu cảm của ngươi là sao vậy? Là thái độ nên có với thầy giáo sao?”
Tô Linh Phong nhìn sách, nói cũng không ngẩng đầu lên: “Ngươi là thầy giáo dạy văn học, lịch sử, địa lý và các chương trình học khác do ông ngoại ta sắp xếp, cũng không phải là thầy dạy luyện kim, nếu như ngươi không thể dạy ta thứ gì đó, thì không nên quấy rầy và làm lãng phí thời gian của ta.”
Với tuổi tác của Giản Khinh Hàn, nếu ở thời hiện đại thì cũng chỉ mới tốt nghiệp đại học, hoặc là mới bước chân vào xã hội mà thôi, bày ra dáng vẻ thầy giáo ở trước mặt Tô Linh Phong? Nàng làm sao có thể ăn bộ dáng này! Hơn nữa, cho dù là văn sử hay các chương trình học khác, hẳn cũng không dạy nàng bất cứ thứ gì, gọi hắn một tiếng thầy đều là vì thể diện của Tư Đồ Tiêu Sơn…
"Ngươi...! Ngươi nha đầu này..." Giản Khinh Hàn nhấn mạnh vào thân phận của mình, không thèm chấp nhặt với Tô Linh Phong, khuôn mặt tuấn tú đen lại, nhấp một ngụm trà, cúi đầu đọc sách không quan tâm tới nàng nữa.
Tô Linh Phong cũng mặc kệ Giản Khinh Hàn có đau lòng, buồn rầu hay không, tiếp tục vùi đầu viết và tính toán, làm lơ sự tồn tại của hắn.
Hai người không quấy nhiễu lẫn nhau, thời gian một buổi trưa trôi qua rất nhanh.

Buổi chiều là giờ học võ của Mặc Vấn Trần, trước khi bắt đầu buổi học, Tô Linh Phong lại bị Tư Đồ Tiêu Sơn gọi tới thư phòng.
Khi Tô Linh Phong đi vào, Mặc Vấn Trần cũng ở bên trong thư phòng, ngồi ở ghế đối diện với Tư Đồ Tiêu Sơn.

Mặc Vấn Trần đang mỉm cười, tâm trạng của Tư Đồ Tiêu Sơn có vẻ cũng rất tốt, xem ra hai người vừa mới trò chuyện rất vui vẻ.
"Ông ngoại." Tô Linh Phong hành lễ với Tư Đồ Tiêu Sơn, bình tĩnh gọi một tiếng.
“Ừm.” Tư Đồ Tiêu Sơn đầu tiên gật đầu, sau đó lại nhíu mày: “Nhìn thấy thầy giáo của mình, ngươi làm sao lại không hành lễ với người? Còn cần lão già này nhắc nhở ngươi sao?”
“Thầy Thương Ngô.” Tô Linh Phong liếc Mặc Vấn Trần, hành lễ với khuôn mặt không cảm xúc.
"Đứng lên đi." Trong mắt Mặc Vấn Trần mang theo ý cười, bảo Tô Linh Phong đứng dậy, sau đó lại cười nói với Tư Đồ Tiêu Sơn: “Ở trước mặt ta Phong Nhi đã tùy ý quen rồi, nên thành chủ đại nhân không cần phải trách nàng.”
"Như vậy sao được! Đối xử với thầy giáo, phải có dáng vẻ tôn trọng, Vấn Trần ngươi cũng đứng có nuông chiều nàng quá!”
Tô Linh Phong nhướn mày khi nghe những lời đó, Tư Đồ Tiêu Sơn cũng biết tên thật của Mặc Vấn Trần sao?

"Thành chủ đại nhân yên tâm, khi nào nên nghiêm khắc, ta sẽ nghiêm khắc." Mặc Vấn Trần nói xong khẽ mỉm cười, lại lặng lẽ nháy mắt với Tô Linh Phong.
Cắt! Tô Linh Phong khinh bỉ bĩu môi.
“Được rồi, nha đầu này giao cho ngươi, ta cũng yên tâm..” Tư Đồ Tiêu Sơn gật đầu rồi nói với Tô Linh Phong: “Sau này đi theo thầy phải nghiêm túc học tập, Vấn Trần chịu nhận ngươi làm đồ đệ là phúc của ngươi!”
Khóe miệng Tô Linh Phong giật giật, thản nhiên nói: “Linh Phong đã biết.”
Tư Đồ Tiêu Sơn lại dặn dò Tô Linh Phong mấy câu, nàng mang khuôn mặt tê liệt bình tĩnh lắng nghe.

Mặc Vấn Trần nhìn Tô Linh Phong
ánh mắt lấp lánh, ánh mắt tràn đầy ý cười…
"Chủ nhân, người này đang cười trên nỗi đau của người khác! Quá không phúc hậu!" Tiểu Bạch đặt đôi móng vuốt nhỏ lên hông, phun long khí, tức giận nói: “Hừ! Chủ nhân, tối hôm qua người thật sự nên cường hắn! Để xem hôm nay hắn còn vui vẻ được không!”
"...!Im miệng!"
Tư Đồ Tiêu Sơn từ trong thư phòng đi ra, trở lại sân tu luyện của Lâm Phong Uyển, mỉm cười nói với Tô Linh Phong: "Tiểu nha đầu, mở đấu khí, ta đấu với ngươi.”
Thực chiến là nền tảng của sự tiến bộ.
Tô Linh Phong nhìn khuôn mặt vẫn còn hơi tái nhớt của Mặc Vấn Trần, nhớ tới dáng vẻ vô lực giống như một bãi bùn của hắn vào ngày hôm qua, thì nhướn mày hỏi: "Ngươi được không?"
"Tiểu nha đầu, không nên nghi ngờ thể lực của ta…” Mặc Vấn Trần nói với giọng điệu rất mập mờ.