Quý Phi Nhi đi theo trưởng công chúa Nguyệt Nhiêu vào phủ công chúa.
Trong lòng bà luôn cầu nguyện một cách im lặng, bởi vì bà sơ ý làm mẫu thân Nguyệt Phi Yên bị tổn thương, nếu như Cảnh Hiên trở lại cho qua mọi chuyện, vậy bà thật sự xin lỗi Nguyệt Phi Yên.
Vốn là nghĩ tới nơi này cứu người, lại không nghĩ rằng bà lại làm tổn thương càng nhiều người, thật là áy náy tự trách chính mình.
Trưởng công chúa dẫn nàng tới một cửa phòng: "Cảnh Hiên đang ở bên trong, ngươi vào đi thôi!"
Nàng hít sâu một hơi, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, đây là một lần cuối cùng!
Nàng lấy thân phận Nguyệt Phi Yên quan tâm hắn một lần cuối cùng.
Cảnh Hiên đúng như trưởng công chúa nói, nằm ở trên giường vẫn còn đang hôn mê, ngự y và thị nữ đang cố gắng để cho hắn thử uống xuống thuốc, nhưng toàn bộ cũng không có tác dụng, đút vào rồi sau còn phun hết ra, sắc mặt của hắn tái nhợt trông rất đáng sợ.
Trưởng công chúa yên lặng chảy nước mắt: "Hai ngày trước lúc Cảnh Hiên trở lại cũng là bộ dáng này, vốn ngự y nói nó chỉ mất máu quá nhiều, tính mạng không đáng ngại, là ta không tốt, vào lúc này lại nói cho nó biết buông tha tình cảm với ngươi, nói xong nó khổ sở tuyệt vọng như vậy nó không làm được, sau đó nó không uống thuốc, thân thể càng ngày càng yếu, luôn lên cơn sốt, ngự y nói thuốc đều ăn nhưng không vào được, chỉ sợ người đã không xong rồi, tu vi toàn thân cũng phải trở thành phế vật, Phi Yên, bây giờ ta không có biện pháp gì chỉ có thể tới tìm ngươi."
Quý Phi Nhi gật đầu một cái, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Cảnh Hiên.
Là nàng sai lầm rồi!
Nếu ngay từ đầu nàng trực tiếp nói cho hắn biết mình không phải là Nguyệt Phi Yên thật sự, Nguyệt Phi Yên đã chết, hắn cũng sẽ không vì nàng đặt mình vào nguy hiểm như vậy, thậm chí gần như vứt bỏ toàn bộ tính mạng, đây đều là lỗi của nàng!
Nàng vừa đi lên phía trước, ngự y và thị nữ tự đã giác tránh ra, quỳ xuống đất lễ bái: "Tham kiến đế hậu nương nương."
"Đứng lên đi!" Ánh mắt nàng không rời Cảnh Hiên, sau đó hỏi: " Hiện tại hắn như thế nào?"
"Đế hậu trở về, Cảnh Hiên công tử đã phát sốt hai ngày, cũng bởi vì không uống thuốc, vết thương toàn thân càng nghiêm trọng hơn, nếu không phải bởi vì pháp lực bảo hộ, hắn cũng sớm chống đỡ không nổi nữa, nếu tiếp tục chuyển biến xấu như vậy, chỉ sợ là...... Sống không qua sáng sớm ngày mai."
Trong lòng Quý Phi Nhi căng thẳng, cố giả bộ bình tĩnh: "Được, ta biết rồi, các ngươi lui xuống trước đi!"
Trưởng công chúa đi tới bên cạnh nàng, vẻ mặt bi thương: "Hiên Nhi biến thành bộ dáng này, đều là trước kia ta gậy đánh uyên ương, báo ứng giúp người xấu làm việc ác, là ta làm hại mẫu thân ngươi. Chỉ sợ Hiên Nhi không qua được cửa ải này, nó thích ngươi như thế, ta chỉ hi vọng để cho nó gặp ngươi một lần cuối, coi như nó đi thật, cũng không có tiếc nuối gì."
Quý Phi Nhi nắm thật chặt tay của bà: "Cảnh Hiên không có việc gì, ta nhất định sẽ cứu hắn."
Trưởng công chúa nhẹ nhàng gật đầu một cái, trong lòng cũng không ôm hy vọng gì, nàng có thể có lòng này, tin tưởng trong lòng Cảnh Hiên cũng sẽ nhận được an ủi thôi.
Trưởng công chúa xoay người đi ra khỏi phòng, cửa phòng cũng đóng kỹ, lưu lại không gian thoải mái cho hai người bọn họ.
Quý Phi Nhi đi đến bên chậu nước vắt một cái khăn ướt, nhẹ nhàng lau chùi mặt của hắn, bây giờ hắn còn đang phát sốt, làm như vậy nhiều lần có thể làm cho hắn thoải mái một chút thôi.
Nàng khe khẽ thở dài: "Cảnh Hiên, tại sao ngươi phải ngu ngốc như vậy, ngươi có cuộc sống của mình, ngươi không nên cuốn vào giữa những chuyện này ta căn bản không xứng đáng để ngươi trả giá vì ta nhiều như vậy."
"Nguyệt Phi Yên đã chết rồi, mặc dù chuyện xưa của các ngươi bi thương như vậy, nhưng mà ta có thể khẳng định, trong lòng Nguyệt Phi Yên nàng rất yêu ngươi, nếu không một đêm cung yến kia, nàng sẽ không chỉ dẫn ta đi tới khỏa dong dưới tàng cây, tìm được tín vật các ngươi đã từng đính ước. Trước lúc xuất giá, nàng nhất định là đã nhớ đến vận mệnh của mình, cho nên với trái tim của ngươi, với cảm tình của ngươi, còn có áy náy với ngươi tất cả đều gửi gắm vào túi thơm nho nhỏ này."
"Cảnh Hiên, thật xin lỗi, là ta lợi dụng ngươi. Vừa bắt đầu, có thể chỉ muốn mượn trợ giúp của ngươi cứu vương phi ra. Nhưng từ từ chung sống, ta biết rõ ngươi là một người tốt, hơn nữa hết sức si tình với Nguyệt Phi Yên, ta không nên lấy thân phận của nàng để cho ngươi làm những chuyện này, cho nên về sau ta càng ngày càng áy náy. Nhìn ngươi yêu Nguyệt Phi Yên như vậy, yêu sâu đậm đến tận xương tủy, ta không đành lòng nói cho ngươi biết, thật ra nàng đã chết rồi, trước khi đi Đế Cung, Nguyệt Vô Tu hạ độc ở trên người nàng muốn mưu hại đế quân, mà ta, chỉ là một du hồn, quỷ thần sai khiến mượn thân thể của nàng sống lại. Ta không phải Nguyệt Phi Yên, không có hồi ức khắc cốt minh tâm của các ngươi lúc trước, là ta lừa ngươi, thật xin lỗi."
Quý Phi Nhi lặng lẽ rơi nước mắt, từng giọt rơi trên cánh tay bị thương của hắn, tản ra ánh sáng xanh da trời, nhưng nàng lại không có phát hiện ra.
"Đau dài không bằng đau ngắn, nếu như mà lúc bắt đầu ta nói ra chân tướng, cho dù ngươi sẽ rất đau lòng ít nhất cũng không cần lo lắng về tính mạng, thế nhưng lời nói dối này, ta chỉ có thể tiếp tục che giấu đi, hôm nay gặp lại ngươi trong cái bộ dạng này, ta càng thêm không đành lòng nói ra khỏi miệng, nếu như Nguyệt Phi Yên chính là lòng tin để ngươi cố gắng sống sót, vậy giờ khắc này, ngươi hãy xem ta như Nguyệt Phi Yên đi, ta van ngươi, nhất định phải tiếp tục chống đỡ, nhất định phải tỉnh lại, không để cho trong lòng ta nhiều hơn một phần áy náy nữa."
Cũng không biết có phải tâm linh cảm ứng hay là thế nào, có lẽ cầu nguyện của nàng có tác dụng, Cảnh Hiên khẽ nhíu mày, sau đó từ từ mở mắt.
"Cảnh Hiên, ngươi...... Ngươi đã tỉnh." Quý Phi Nhi không dám tin nhìn hắn, vui mừng kêu thành tiếng.
Nhưng ánh mắt của Cảnh Hiên lại vô cùng mê muội, vả lại căn bản không có tiêu cự, ý thức của hắn căn bản không hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hắn chậm rãi mở miệng, âm thanh suy yếu và khàn khan: "Phi Yên?"
"Là ta, là ta, ta ở nơi này."
Hắn miễn cưỡng lộ ra một tia mỉm cười: "Ta nhất định là đang nằm mơ, nàng ở bên cạnh Túc Ly Mị, làm sao ta có thể nhìn thấy nàng?"
Quý Phi Nhi không đành lòng chọc phá mộng đẹp của hắn: "Cảnh Hiên, đúng là ta, ta tới thăm ngươi. Làm sao ngươi có thể để mình thành ra thế này, ngươi nhất định phải tiếp tục chống đỡ, tuyệt đối không thể chết."
Ánh mắt của hắn không có tiêu cự nhìn về phía trước: "Mẫu thân nói cho ta biết, nàng đã yêu đế quân, vợ chồng ân ái mỹ mãn, để ta không nên đi quấy rầy hạnh phúc của nàng, quên đi nàng! Ta cũng nghĩ như vậy, nếu bây giờ nàng hạnh phúc như vậy, tại sao ta có thể nữa tổn thương nàng, cho nên...... chỉ có thể thành toàn, nhưng không có Phi Yên ta nên làm cái gì đây? Không có Phi Yên, ta chính là một thể xác không có linh hồn, ta sống rất khổ sở, vì vậy không bằng giải thoát đi."
Đây chính là lòng tin hắn tuyệt vọng như vậy sao? Thì ra, hắn thật sự một lòng muốn chết đi!
Quý Phi Nhi rốt cuộc hiểu rõ mình đã tạo nhiều tổn thương cho hắn, nàng nhất định phải cứu hắn, vô luận như thế nào cũng phải cứu hắn.
"Không, không thể, ngươi còn có người thân ngươi, nếu như mất đi ngươi...phụ mẫu của ngươi nên làm cái gì? Cảnh Hiên, ngươi không thể ích kỷ như thế."
"Mẫu thân...... Bà còn có phụ thân, mà ta, chỉ có một mình ta."
"Ngươi sai lầm rồi, sai vô cùng, mẫu thân ngươi chỉ vì ngươi bà tình nguyện mạng cũng không cần, bất kể trước kia bà đã làm chuyện sai lầm như thế nào, bây giờ cũng nên bù đắp lại, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, làm sao bà tiếp tục sống đây? Còn có ta, Cảnh Hiên, cho dù chúng ta không thể ở bên nhau, nhưng còn có thể làm bạn, nếu như ngươi xảy ra chuyện, muốn cho ta khổ sở áy náy cả đời sao? Không phải ngươi nói, hi vọng ta hạnh phúc vui vẻ, chẳng lẽ ngươi hi vọng ta vĩnh viễn vì ngươi chịu đựng hành hạ khổ sở?"
Hắn lại không nói mà chống đỡ: "Phi Yên, thật xin lỗi."
"Ta không muốn ngươi xin lỗi, ta muốn ngươi nhất định phải sống tốt. Dù là vì ta, cũng xin ngươi nhất định phải sống."
Đây chính là tâm nguyện của Phi Yên sao?
Hắn đã thề, nhất định sẽ làm cho nàng vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ, tại sao có thể nhìn nàng đau khổ? Cho dù hắn tiếp tục còn sống, không thể không thừa nhận sự hành hạ khi đi với nàng, sống luôn đau khổ cũng không muốn để cho nàng khổ sở nửa phần.
"Ta đồng ý với nàng, ta nhất định sẽ sống sót, vì nàng sống tiếp!" Hắn nhắm hai mắt lại, sau đó hôn mê, hoặc là hắn căn bản cũng chưa từng tỉnh lại. Tất cả, chỉ là một giấc mộng.
......
Sau khi Nguyệt Vô Tu chết, Hồ Tộc vô chủ, Túc Ly Mị làm đế quân giới yêu ma, che chở ngàn vạn con dân giới yêu ma, việc cấp bách, chính là phải giải quyết chuyện trước mắt.
Nhưng không nghĩ đến đây cũng không phải là chuyện dễ dàng, Hồ vương trước kia sau khi chết, đại thần vương tộc khác đều mơ ước đến vương vị, mắt nhìn chằm chằm. Có vết xe đổ Nguyệt Vô Tu này, ứng cử viên Hồ Vương mới không thể nào qua loa được.
Thật ra thì, trong lòng hắn từ lâu đã có người, hiện nay chỉ là thử dò xét mà thôi.
Trước khi rời khỏi Hồ Tộc, hắn muốn tất cả đều xử lý tốt ở đây, tất cả trở lại yên ổn, không có nỗi lo về sau.
Nhưng nhìn mấy trận đánh này cái gọi là tất cả vì cờ hiệu Hồ Tộc, trên thực tế vì đại thần tư lợi, Túc Ly Mị cười lạnh trong lòng. Hồ Tộc nếu giao vào trong tay bọn họ, chỉ sợ thời kỳ sẽ càng thêm hỏng bét so với Nguyệt Vô Tu.
Sau khi nghe xong bọn họ bàn bạc giả dối nửa ngày, Túc Ly Mị không có hứng thú gì nữa, nói một câu cho bàn bạc sau, liền đứng dậy rời đi.
Vốn định buổi chiều hoặc là tối về, hôm nay trở về bồi tiểu thê tử của hắn thật tốt, hắn không muốn để cho nàng cả ngày ở một chỗ với Mẫu Đơn, coi như Mẫu Đơn lần này công lao lớn nhất, lấy được thuốc giải, nhưng hắn nghĩ như thế nào đều cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Sau khi trở về, trong phòng cũng không có bóng dáng của nàng, suy nghĩ một chút bởi vì Tố Hoa qua đời nàng vẫn buồn bã không vui, cũng sẽ không đi ra ngoài chạy loạn.
Có khả năng lớn nhất chính là ở chung một chỗ với Mẫu Đơn, đi vào gian phòng Mẫu Đơn, lại phát hiện một mình nàng ngồi ở chỗ đó thêu hoa, Quý Phi Nhi cũng không ở đây.
Mẫu Đơn vừa nhìn thấy hắn, nhất thời lộ ra vẻ mặt hốt hoảng: "Mị...... Làm sao ngươi trở về sớm như vậy?"
Lời nói Mẫu Đơn để cho hắn nghe cảm thấy có chút là lạ, lập tức để cho hắn hoài nghi nàng che giấu cái gì với họ.
"Phi Nhi đâu?"
Ánh mắt Mẫu Đơn lập tức cũng có chút tránh né: "Phi Nhi...... Không phải nàng ở trong phòng sao?"
Túc Ly Mị giận tái mặt: "Ta mới từ trong phòng tới đây."
"Nàng...... Đại khái bởi vì có chuyện cần xử lý, tạm thời đi ra ngoài, ngươi đừng lo lắng, Nguyệt Vô Tu đã chết, hiện tại nàng ở chỗ này vô cùng an toàn." Mẫu Đơn nói chuyện nhìn như vô tội mà lại không đáng tin cậy, dù sao Túc Ly Mị nhất định sẽ hoài nghi, trước tiên nàng trả lời qua loa vài câu là tốt rồi.