Editor: Sam Sam -
Nhưng không nghĩ tới Mẫu Đơn nhìn bóng lưng Liễu Nhứ rời đi, đáy mắt thoáng qua một tia sáng.
Không biết nàng nhạy cảm hay sao, cảm giác hai ngày nay Quý Phi Nhi luôn cố ý tránh né mình, à, còn nói cái gì mà tỷ muội tốt, cho nên giấu nàng nhiều chuyện như vậy.
“Thật không nghĩ tới, đường đường là Vua của Hồ tộc, là Vương hậu của Hồ tộc, thế mà có nhiều mục đích không cho ai biết như vậy, tiếp theo phải làm sao bây giờ?” Mẫu Đơn bày ra dáng vẻ lo lắng.
“Phi Yên, nàng đừng vội, nhất định ta sẽ giúp nàng tìm ra biện pháp.”
Quý Phi Nhi cảm kích gật đầu, “Cảm ơn ngươi, Cảnh Hiên.”
“Không phải đã nói với nàng rồi sao? Giữa chúng ta còn khách khí như thế à, làm bất cứ chuyện gì cho nàng, ta cũng đều cam tâm tình nguyện.” Quý Phi Nhi nhìn thấy ánh mắt thâm tình của hắn cũng không biết làm sao, Cảnh Hiên phí tâm sức vì chuyện của nàng như vậy, nàng lại còn lừa gạt hắn, thật không thể để hắn hy vọng thêm nữa, nếu không sau này tổn thương của hắn sẽ càng lớn.
“Cảnh Hiên, ta…” Nàng vừa định nói lời từ chối thì đột nhiên Mẫu Đơn lại ngắt ngang lời nàng.
“Hiện tại cũng đừng nói cảm ơn hay không cảm ơn, Cảnh Hiên công tử tốt như vậy, nhất định sau này sẽ được đền đáp thật tốt.” Vừa rồi mới nói với Cảnh Hiên rằng Quý Phi Nhi rất mến mộ hắn, nếu bây giờ Phi Nhi phủ nhận như vậy thì không phải chứng minh nàng đang nói dối sao, nàng không thể để chuyện ấy xảy ra được.
Quý Phi Nhi cười cười, sau đó gật đầu một cái: “Cảnh Hiên, ngươi đã tận lực rồi, chuyện sau này bọn ta sẽ có chừng mực, ngươi cũng không cần can thiệp nữa.”
“Như vậy sao được chứ? Ta hứa với nàng, nhất định sẽ cứu Vương phi ra khỏi.”
“Không cần, Cảnh Hiên, chắc chắn cha mẹ của ngươi không muốn ngươi đến gần ta, càng không cho phép ngươi tham gia vào việc nguy hiểm này, cho nên ngươi nên nghe lời của họ, cách xa ta ra một chút, nếu chuyện này bị bại lộ, nhất định phụ thân sẽ giận lây sang các ngươi.”
“Không, ta không sợ, Phi Yên, nhìn thấy nàng gả cho Đế Quân mà ta không ngăn cản, đó là chuyện hối hận nhất trong đời ta, ta tuyệt đối không cho chuyện ấy xảy ra nữa, Phi Yên, theo ta đi, chờ tất cả mọi chuyện chấm dứt, chúng ta tìm nơi nào đó không ai tìm được, sẽ sống cuộc sống an nhàn êm đẹp, nhất định ta sẽ khiến nàng hạnh phúc.” Cảnh Hiên kích động ôm nàng vào ngực.
Lúc này Túc Ly Mị tiễn Liễu Nhứ đã trờ về, sau khi đến đây lại vừa đúng nghe được câu nói như thế, thấy được một cảnh như vậy.
Đáng chết!
Quý Phi Nhi thấy Túc Ly Mị đứng ở cửa, trong lòng hoảng sợ, vội vàng đẩy hắn ra: “Cảnh Hiên, ngươi đừng làm bậy.”
“Phi Yên, ta nghiêm túc với nàng.”
Sau lưng, giọng nói lạnh như băng của Túc Ly Mị truyền đến: “Chuyện của nàng ấy cũng không cần ngươi phí tâm, Bổn vương tự có chừng mực, không người nào có thể đưa nàng đi.”
Cảnh Hiên ngẩn ra, sau đó xoay người lại, nhìn “Thương Mặc Tuyết” ở trước mắt thì không sợ hãi chút nào: “Ngươi không phải là Đế Quân, cho nên ta không có gì để nói với ngươi, nếu hắn không thể mang hạnh phúc đến cho Phi Yên, vậy tại sao không buông tay nàng ra? Đường đường là Đế Quân, há có thể vì tư lợi như thế?”
Quý Phi Nhi không thể tin vậy mà Cảnh Hiên lại nói thẳng những lời như thế trước mặt Túc Ly Mị,, mặc dù hắn không biết, người trước mắt thật sự là Đế Quân.
“Cảnh Hiên, có phải ngươi điên rồi không, đừng nói lung tung.”
Nàng bực tức, xong đời rồi, nhất định Túc Ly Mị sẽ rất tức giận.
Đúng như dự đoán, ánh mắt hung ác của ai đó đã bắn tới rồi, có thể nào chàng ấy sẽ xuất thủ đánh Cảnh Hiên không?
“Tiểu… À, Mặc Tuyết, đừng…”
Không nghĩ tới Túc Ly Mị không động thủ mà chỉ lạnh lùng nhìn nàng, “Làm sao ngươi biết nàng sống không hạnh phúc?”
Cảnh Hiên là người trượng nghĩa, đương nhiên sẽ không khai Mẫu Đơn, cho nên không cam chịu yếu thế, trả lời: “Đương nhiên là ta cảm thấy được, cả giới yêu ma đều biết, hậu cung của Đế Quân có ba nghìn mỹ nhân, hắn có nhiều nữ nhân như vậy, sao còn muốn lấy Phi Yêu, ngăn cản hạnh phúc của nàng? Điều Phi Phi muốn chính là một đời một kiếp hai người yêu nhau là đủ.”
Túc Ly Mị giận quá hóa cười, vươn tay kéo cổ áo của hắn: “Bây giờ Bổn vương nói cho ngươi biết, rút lại lời ngươi cho là đúng đi, đừng nghĩ cái gì mình cũng biết, ngươi ngu xuẩn như vậy, sớm muộn cũng sẽ hại nàng.”
Cảnh Hiên nghe không hiểu ý nghĩa của mấy lời đó, hơn nữa rõ ràng người trước mặt là Lang Vương Thương Mặc Tuyết, cho nên hắn hất tay của Túc Ly Mị ra, “Ta không cần phải nói nhảm với ngươi, sau này, đích thân ta sẽ nói với Đế Quân Túc Ly Mị, nhất định phải đưa Phi Yên rời đi.”
Mặc Quý Phi Nhi không còn chút máu, đúng là Cảnh Hiên không còn muốn sống nữa rồi, lúc Túc Ly Mị muốn động thủ thì nàng xông lên trước ôm tay hắn: “Mặc Tuyết, hắn chỉ bị xúc động nên nói hưu nói vượn thôi, ta cũng không muốn đi với hắn…”
Nàng quay đầu về phía Cảnh Hiên rồi nói to: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi đi.”
“Phi Yên, ta…”
“Đi mau lên!”
Cảnh Hiên lại vẫn không sợ chết nói ra một câu: “Được rồi, mai ta lại đến thăm nàng.”
Sau đó vội vã rời đi.
Mẫu Đơn bị tình hình trước mắt làm cho cả kinh không nói ra lời.
Nhìn bóng dáng Cảnh Hiên biến mất ở cửa, lúc này Quý Phi Nhi mới thở phào nhẹ nhõm buông lỏng tay đang ôm Túc Ly Mị, thiếu chút nữa nàng quên Mẫu Đơn cũng đang ở đây, nếu như bị nàng ta hiểu nhầm thì sẽ không hay.
Nhìn ánh mắt khiếp sợ của Mẫu Đơn, nàng cũng thấy có chút lúng túng, tức giận nhìn Túc Ly Mị: “Ngươi làm gì thế, đã nói đừng chấp nhặt hắn ta rồi mà.”
“Nàng còn dám nói, vậy mà muốn tìm cách cao chạy xa bay với nam nhân khác, đúng là ta xem thường nàng rồi.”
“Cái gì, ngươi biết rõ là ta không thể nào làm như thế, hắn chỉ nói lung tung vậy thôi, hiện tại ta chỉ xem hắn như người lạ.”
“Coi chừng có ngày ta sẽ giết hắn!”
Quý Phi Nhi cảm thấy, nếu cứ ồn ào nữa thì hắn cũng quên mất việc mình đang giả làm Thương Mặc Tuyết, huống chi Mẫu Đơn vẫn còn ở trước mặt, cho nên vội nhắc nhở hắn.
“Được rồi, ta không có quan hệ gì với Cảnh Hiên cả, người ta thích vĩnh viễn là Túc Ly Mị, tuyệt đối không thể nào là Cảnh Hiên! Hơn nữa bây giờ nhiệm vụ chính của chúng ta là cứu người, đừng nói về chuyện như vậy nữa.”
Dường như Túc Ly Mị ý thức được, cuối cùng cũng áp chế cảm xúc của mình xuống, hừ lạnh không nói thêm gì nữa.
Quý Phi Nhi chỉ có thể đi lại an ủi Mẫu Đơn, “Nhất định Thương Mặc Tuyết đang thấy bất công cho Tiểu Bạch, thật là, trong mắt hắn ta chính là người đứng núi này trông núi nọ đó, thật quá đáng!”
Mẫu Đơn cười cười, “Mặc Tuyết cũng chỉ lo lắng cho ngươi, tốt hơn ngươi nên xử lý chuyện của Cảnh Hiên đi, nếu thật sự hắn đi nói với Mị, nhất định Mị sẽ rất tức giận.”
Quý Phi Nhi đau khổ trong lòng, đáng tiếc hắn đã biết rồi, khiến nàng không có cơ hội giấu diếm nào cả.
“Được, ta biết rồi, sau này ta sẽ cố gắng tránh hắn, không nói chuyện với hắn là được rồi.”
Dù sao hiện tại cũng đãbiết Vương phi ở trong cung, Cảnh Hiên cũng không thể giúp nàng được nữa, đến đây là chấm dứt, nếu hắn vẫn cứ khăng khăng thì Túc Ly Mị không nhịn được nữa, đến lúc đó nổi lên xung đột thì thật không tốt lành gì, nàng cũng chỉ suy nghĩ cho Cảnh Hiên mà thôi.
…
Đến đêm khuya, lúc Mẫu Đơn đang say giấc nồng thì Quý Phi Nhi bị dẫn vào phòng của Túc Ly Mị, tiến hành “nghiêm hình tra hỏi” của phu quân với thê tử.
“Thế nào, nàng muốn bỏ trốn theo tình lang sao?”
Cái gì mà bỏ trốn chứ, bây giờ nàng cũng đang muốn vừa khóc vừa chạy đây! Quý Phi Nhi khóc không ra nước mắc, bị hắn đánh đòn giống như dạy dỗ tiểu hài tử, thật mất thể diện.
“Không có, không liên quan đến thiếp, tuyệt đối thiếp không có ý nghĩ như thế.”
“À… Hắn còn muốn đích thân đến nói với ta, dẫn nàng cao chạy xa bay?” Hắn không khách khí đánh một cái lên bờ trắng nõn của nàng.
Bởi vì quá mức tức giận, lần này hắn cũng không thương hoa tiếc ngọc nữa, dùng không ít lực đánh đến mức Quý Phi Nhi la lên, lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, nàng không phải là tiểu hài tử đâu!
“A a a, thật đau… Đó là chuyện của hắn, không liên quan đến thiếp, thiếp vô tội.”
“Vô tội sao? Nếu không phải do nàng dung túng, tên kia dám to gan lớn mật khiêu chiến Bổn vương sao?”
Trên bờ mông mịn màng đã để lại năm dấu tay, so với đau đớn mà nói, nàng xấu hổ nhiều hơn, Quý Phi Nhi tức giận không muốn giải thích.
“Túc Ly Mị, chàng còn dám đánh thiếp nữa, thiếp sẽ bỏ trốn cùng Cảnh Hiên thật đó.”
“Đáng chết, nàng nói gì?” Sắc mặt của hắn trầm xuống.
“Ô ô… Chàng là tên bại hoại, còn nói thương thiếp, cưng chìu thiếp cả đời, bây giờ bắt nạt thiếp như vậy, thiếp muốn bỏ chàng, thiếp ghét chàng.”
Túc Ly Mị tức giận lại giơ tay lên, nhưng cuối cùng vẫn không đánh xuống: “Tốt nhất nàng nên nhớ kỹ lần dạy dỗ này, nếu để ta thấy nàng còn gì với hắn, nhất định ta sẽ lấy mạng hắn.”
“Tùy chàng, nếu chàng không tin thiếp như vậy, thế thì ngay cả ta chàng cũng đánh chết được.” Quý Phi Nhi không quan tâm gì nữa.
Quyền uy của Đế Quân giới yêu ma chưa từng bị người nào khiêu khích như thế, đúng là càng ngày tiểu nữ nhân này càng vô pháp vô thiên.
Quý Phi Nhi suy nghĩ, nhất định mông nhỏ của nàng sẽ gặp một đòn tàn ác nữa rồi, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy đau đớn, chuyện gì xảy ra?
Nàng xoay người, lại thấy gò má tuyệt mỹ của hắn, nhìn xuống phía dưới, tay của hắn đang đặt trên mông nàng, ánh sáng màu xanh lóe lên rất nhanh, sau đó vết bầm tím trên da thịt của nàng liền biến mất không thấy nữa.
Nàng thấy ấm áp trong lòng, dù nói thế nào thì không phải hắn chưa bao giờ nhẫn tâm đến mức làm tổn thương nàng sao.
Vừa chuẩn bị nói một câu dịu dàng nào đó, nàng thấy trước mắt tối sầm, vèo một cái đã thấy gian phòng tối đen như mực, nàng giật mình chống tay ngồi dậy, dựa vào ánh sáng nhàn nhạt của ánh trăng, nàng nhìn thấy Mẫu Đơn đang ngủ say bên cạnh, thì ra hắn đưa nàng về lại phòng của mình.
Túc Ly Mị đáng chết, nàng còn đang muốn giải thích với hắn, tên quỷ hẹp hòi.
Quý Phi Nhi thở hồng hộc đắp chăn nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ, quyết định ngày mai sẽ không nói chuyện với tên rắn hẹp hòi nhỏ mọn kia.