Ma Phi Giá Đáo: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 3: Sắc đẹp dưới vong hồn




Editor: Gà

“Ngươi có cảm giác như vậy không?”

“Nàng là ai Bổn vương hiểu rõ hơn ngươi, bây giờ nàng hoàn toàn khác trước, Nguyệt Phi Yên này...... Sẽ không phải là giả chứ?”

“Không, nàng đúng là Nguyệt Phi Yên, không thể giả được.”

“Tối qua, chẳng lẽ ngươi không đưa nàng cho......” Thương Mặc Tuyết nắm tay ‘răng rắc’, năm đó Tử Huyên tiên tử nhảy xuống Tru Tiên đài, Túc Ly Mị nhảy theo xuống nhưng chỉ cứu được một phách của nàng, nhờ nuôi trong nguyên thần của bản thân, không ngừng dùng những hồn phách khác nuôi dưỡng, nếu không hồn phách duy nhất này cũng sẽ hồn bay phách tán.

Người ngoài chỉ biết xà quân hoa tâm, hậu cung giai lệ vô số, nhưng không ai biết được những giai lệ kia đã trở thành sắc đẹp dưới vong hồn.

“Đêm qua, Bổn vương tự mình lấy đi hồn phách của nàng, tận mắt nhìn thấy thân thể của nàng trở nên lạnh lẽo, không còn hơi thở. Nhưng thoáng qua một lúc nàng lại khởi tử hoàn sinh, sau đó tính tình biến đổi, trở thành dáng vẻ mà ngươi thấy hôm nay.”

Vẻ khiếp sợ của Thương Mặc Tuyết biểu lộ rõ ra ngoài: “Hồn phách của Nguyệt Phi Yên đã bị ngươi hủy diệt, làm sao có thể đã chết còn sống lại? Chẳng lẽ do mượn xác hoàn hồn?”

Túc Ly Mị lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi cảm thấy ai có thể ở trước mắt Bổn vương giở thủ đoạn như vậy.”

Nói cũng phải, Nguyệt Phi Yên một mực ở bên cạnh Túc Ly Mị, nếu thật sự xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn hắn không thể nào không phát hiện ra được.

“Thế gian vạn vật đều có một hồn phách, ngay cả Thần Ma như chúng ta tu hành ngàn vạn năm cũng không ngoại lệ, không có hồn phách nhưng vẫn có thể sống lại, nữ nhân này, thật không đơn giản.”

Túc Ly Mị chậm rãi cúi đầu: “Một ngàn năm rồi, Tử Huyên đã đồng ý với ta, nàng nhất định sẽ trở lại.”

Thương Mặc Tuyết thở dài: “Mị, buông tay đi, ta biết ngươi hiểu rõ, một khi nhảy xuống Tru Tiên đài tuyệt đối không thể sống sót, một ngàn năm này có thể giữ được một phách của nàng đã không dễ rồi, muốn nàng trở lại hoàn toàn là chuyện không tưởng. Nếu thật sự ngươi không cam lòng, thì lập tức nhanh chóng khôi phục công lực, đánh giết lên tận Tiên giới, chính tay đâm Tiên Đế, báo thù cho Tử Huyên, cũng có thể để giới yêu ma chúng ta mở mày mở mặt lần nữa, đứng trên đỉnh Tam giới!”

Một ngàn năm nay, Ma Vương Túc Ly Mị trọng thương mất tích, giới yêu ma chỉ có một mình hắn chủ trì đại cục, lọt vào tình huống loạn trong giặc ngoài, thậm chí Hồ Tộc đang muốn rục rịch ngóc đầu dậy tạo phản, mấy Đại Vương tộc khác cũng bắt đầu tách ra. Y đã phí không ít tâm tư, cả ngày mong đợi hắn có thể tỉnh lại, lần nữa khôi phục lại sự cường thịnh của giới yêu ma.

Hình như Túc Ly Mị hoàn toàn không nghe vào những gì y đang nói, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào ngực, vẫn cảm thấy nơi đó không hề đập như trước.

Từ khi Tử Huyên hương tiêu ngọc vẫn, tim của hắn cũng đã chết rồi, chỉ khi nào nữ nhân hắn yêu trở về, tim này mới có thể đập lại như cũ.

Hồn bay phách tán, vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn mất đi...... Không không, hắn không tin vào số mệnh, vì Tử Huyên, Túc Ly Mị hắn có thể nghịch thiên cải mệnh. Một ngàn năm trước, ở Tru Tiên đài, Tử Huyên đã ước định với hắn, nhất định sẽ nối lại tiền duyên, tuyệt đối Tử Huyên sẽ không lừa hắn.

Nữ tử kia xuất hiện chính là chuyện ngoài ý muốn nhất, có lẽ từ trên người nàng, hắn có thể lấy được một chút manh mối có giá trị.

Thương Mặc Tuyết nhìn vẻ mặt hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm nữ nhân thật sự là nghiệp chướng mà!

Lúc trước y chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày người này sẽ vì một nữ nhân mà trở nên điên cuồng như vậy, thậm chí vì nàng chống lại Tiên giới, khơi ra đại chiến Thần Ma kinh thiên địa khiếp quỷ thần như thế.

Nhưng dù sao y cũng là chứng nhân cho tình cảm giữa hắn và Tử Huyên, nên hiện tại nhớ đến, vẫn cảm thấy vài phần tiếc hận cho đoạn tình đẹp kia, thứ tình cảm này, vĩnh viễn y không muốn dính vào.

Vẫn là tân phòng quen thuộc, Quý Phi Nhi đang hôn mê nằm trên giường, hai mắt khép chặt, nhưng mi tâm hơi nhíu lại thể hiện nội tâm lo lắng của nàng, hình như nằm mơ thấy chuyện gì đó khiến nàng sợ hãi.

Lúc này thật sự Quý Phi Nhi đang nằm mơ, giấc mơ này đã xuất hiện từ lúc nàng bắt đầu ý thức được mọi việc, mỗi lần nửa đêm thức tỉnh, mồ hôi lạnh đầy đầu, nhịp tim như đánh trống, cả người lạnh lẽo, cái loại đau lòng tột độ đó, khi nàng hồi tưởng lại trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Mỗi lần nằm mơ hình ảnh đều rất không giống nhau, có lúc nàng thấy một cô nương mặc y phục màu tím rúc vào lòng nam tử mặc áo trắng, mặc dù hoàn toàn không thể thấy rõ mặt bọn họ, nhưng cũng có thể cảm giác được họ tuyệt mỹ như trích tiên, khuynh thành khuynh quốc.

Đôi khi nằm mơ thấy dưới tàng cây, gió nhẹ lướt, cánh hoa bay trong gió, nam tử mặc áo trắng đánh đàn, cô nương áo tím khiêu vũ, hình ảnh rất đẹp làm lòng người kinh động.

Nhưng giấc mộng lần này khiến nàng lâm vào sự sợ hãi kinh hoàng, khóc lóc, tuyệt vọng, đau lòng......

Cô nương áo tím bị Thiên binh áp giải, hai bên đều là tướng sĩ đang chờ phát động, không khí giương cung bạt kiếm, Quý Phi Nhi cảm giác hình như bản thân là một người đang đứng xem nhìn thấy tất cả, rõ ràng có người muốn chia rẽ đôi thần Tiên quyến lữ này, cuối cùng, cô nương áo tím càng thêm tuyệt vọng nhảy xuống Tru Tiên đài kết thúc mọi chuyện.

Lệ khí dưới Tru Tiên đài vòng quanh, nàng tận mắt thấy hồn phách của cô nương áo tím bắt đầu bị lôi kéo, phân chia, hồn phách bị xé rách đau đớn......

“A!” Cuối cùng Quý Phi Nhi không chịu nổi nữa, kêu khẽ một tiếng sau đó mở mắt. Nàng lạnh cả người, run lẩy bẩy, ánh mắt chưa tỉnh hồn.

“Nương nương, có sao không?” Thị nữ chờ đợi bên ngoài nghe tiếng động lập tức đi vào, Đế Quân đã phân phó nhất định phải trông chừng nàng thật kỹ, nên trong phòng vẫn có hai người ở lại trông coi.

“Đau, đau...... Thật đau quá!” Nàng ngồi dậy, toàn thân co rúm lại thành một đoàn tựa vào chân giường, thật đau, thật đau, thật đáng sợ!

Thị nữ vừa thấy lập tức hiểu rõ nhất định nàng gặp ác mộng, từ lúc họ mang nàng trở về nàng vẫn ngủ trên giường, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được, nên lập tức an ủi nàng: “Nương nương, đừng lo lắng, chỉ nằm mơ thôi, không có việc gì.”

Thân thể Quý Phi Nhi run rẩy, có thể thấy được giấc mộng vừa rồi đã tạo thành bao nhiêu bóng ma trong lòng nàng, nửa ngày, rốt cuộc nàng hoàn hồn: “Đúng..... Là mộng thôi sao?”

“Dĩ nhiên, chúng nô tỳ vẫn luôn ở đây xem chừng ngài, tuyệt đối sẽ không có người đến gây thương tổn cho ngài.”

“Là mộng thì tốt rồi!” Nàng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu ngắm nhìn bốn phía, thật sự bản thân đang ở trong một căn phòng an tĩnh, giường rất lớn rất thoải mái, thật sự nàng vừa mới tỉnh mộng.

Nhưng, tại sao cảm giác nằm mộng lại chân thật như thế, hồn phách bị xé rách đau đớn, giống như bản thân nàng đã trải qua vậy, không phải nằm mơ sẽ không cảm thấy đau sao?

Thị nữ thiếp thân vội vàng rót một chén trà đến: “Nương nương, uống chút trà, cho đỡ sợ.”

Cả người Quý Phi Nhi chảy mồ hôi lạnh, đang cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, vội vàng nhận lấy uống ừng ực, lúc này mới cảm giác hơi khá hơn một chút, khi thị nữ đưa tay qua để lấy lại chén trà, màu xanh lá cây trong ống tay áo quét qua tay nàng, ánh mắt của nàng lập tức nhìn chăm chú vào, trong đầu nhớ đến hình dáng lưỡi rắn thật dài, thật dài, mềm nhũn đáng sợ, lập tức bị sợ đến mức hét lên một tiếng.

“A, ngươi...... Các ngươi......”

Thị nữ lại càng hoảng sợ, vội vàng quỳ trên mặt đất: “Nương nương sao vậy ạ?”

“Ta...... Ta nhớ ra rồi, các ngươi sẽ biến thành rắn, các ngươi là rắn!” Quý Phi Nhi hoảng sợ đến rúc vào tận trong góc giường, nàng tận mắt thấy họ biến thành rắn, thật đáng sợ.

“Đúng vậy, chúng nô tỳ đều là xà nữ.” Đế Quân chỉ nói về sau không thể hiện ra nguyên hình trước mặt nương nương, nhưng không nói không cho phép nói ra thân phận của mình.

Cái quái gì thế, âm thanh Quý Phi Nhi càng lớn, họ vậy mà đã thừa nhận.

“Cút...... Cút ngay.” Quý Phi Nhi hoảng sợ đến trắng bệch cả mặt, tại sao nàng ghét rắn, vì lúc nhỏ nàng bị rắn cắn qua, để lại bóng ma nghiêm trọng trong lòng.

Rắn còn có thể biến thành người, các nàng đó...... Chẳng phải chính là yêu quái sao, trời ơi, rốt cuộc nàng xuyên qua nơi nào thế này.

Bọn thị nữ hai mặt nhìn nhau, nương nương biến hóa quá lớn rồi, ngày hôm qua còn vênh váo hống hách ra lệnh cho họ, lấy thân phận của bản thân đè người, sao hôm nay trở nên nhát gan như vậy, hơn nữa lại sợ bọn họ?

Nhưng dù sao các nàng đều là tiểu yêu chỉ tu luyện hai ba trăm năm, trời sinh đơn thuần, nên liền vội vàng giải thích: “Nương nương, mặc dù chúng nô tỳ là xà nữ, nhưng tuyệt đối sẽ không tổn thương ngài đâu!”

“Gạt người gạt người, các ngươi là yêu quái, còn có thể ăn thịt người, ta sẽ không tin bọn ngươi!”

Bọn thị nữ che miệng cười trộm: “Nương nương thật biết nói đùa, chúng nô tỳ là yêu, ngài không phải cũng là yêu sao?”

Nguyệt Phi Yên là công chúa Hồ Tộc của giới yêu ma, luận về pháp lực và tu hành đều ở xa phía trên họ, làm sao trở nên nhát gan như vậy chứ.

“Nói hưu nói vượn, ta là người, tại sao có thể là yêu, ta cảnh cáo các ngươi, nếu các ngươi dám ăn ta, ta...... Ta lập tức nói cho phu quân ta biết.” Mỹ nam tuyệt sắc yêu nghiệt đó, chắc là phu quân của thân thể này, nếu bây giờ nàng nhập vào thân xác này đến đây, như vậy mượn dùng một chút chắc cũng không sao đâu.

“Đế Quân đã phân phó, nhất định nô tỳ phải chăm sóc cho nương nương thật tốt, chúng nô tỳ có gan to hơn trời cũng không dám thương tổn đến nương nương, xin hãy tin tưởng chúng nô tỳ.”

Đế Quân? Nghe rất uy phong, hắn lợi hại như vậy có thể khiến yêu quái đều nghe mệnh lệnh của hắn? Đáy lòng Quý Phi Nhi bắt đầu sùng bái. Nhan sắc giá trị như vậy, thân phận lợi hại như thế, có thể hình dung là con nhà giàu đẹp trai ở hiện đại rồi, đàn ông ưu tú như vậy, bây giờ lại là phu quân trên danh nghĩa Quý Phi Nhi nàng sao? Ôi mẹ nó, thật sự lời to rồi.

Có cam đoan của các nàng, rốt cuộc Quý Phi Nhi tăng thêm can đảm chui ra từ trong chăn.

Không khí hòa hoãn nàng cảm thấy tốt hơn nhiều, dù sao dáng vẻ hiện tại cũng là người, nếu họ lại biến thành rắn khẳng định nàng còn sợ hãi hơn. Không thể không nói, vừa nghĩ đến các nàng sẽ biến thành rắn, lập tức thấy sợ cả người.

“Nương nương yên tâm, Đế Quân đã ra lệnh, về sau trước mặt nương nương chúng nô tỳ sẽ xuất hiện dưới hình dáng con người.”

Có lẽ giọng nói của thị nữ quá mức thành khẩn, hơn nữa biểu hiện chân thành, nên rốt cuộc Quý Phi Nhi nhanh chóng buông lỏng phòng bị.

“Các ngươi tên gì?”

“Nô tỳ Lục Khởi, Lục Ý, là thị nữ Đế Quân ra lệnh hầu hạ nương nương, về sau nương nương có gì dặn dò chỉ cần bảo với chúng nô tỳ là được.”