Edit: Tử Liên Hoa 1612
Lục Khởi đang chải đầu cho nàng cũng giật mình. "Nương nương, sao vậy?"
Quý Phi Nhi nhìn nhìn, trên giường trống không không có gì cả, Tiểu Bạch Xà đi đâu rồi? Rõ ràng nàng mới nhét nó vào trong chăn cơ mà? Chẳng lẽ là nó thông minh, cũng sợ bị phát hiện nên núp vào chỗ khác rồi? Có lẽ là như vậy, nếu không làm sao lại đột nhiên không thấy.
Nàng yên lòng. "À, không có việc gì, ta đói bụng, nghĩ chút nữa phải ăn nhiều hơn."
Nếu là như vậy, đâu cần lớn tiếng như thế? Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, Quý Phi Nhi xin lỗi cười cười, cũng không nói gì nhiều, ngay bản thân nàng còn thấy lý do này khó có thể chấp nhận, cho nên vội vàng nói sang chuyện khác.
"Đúng rồi, sau bữa tối ngày hôm qua, Túc Mị Ly đâu?" Nàng cũng chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng câu trả lời lại làm cho nàng thất kinh.
Vẻ mặt Lục Ý càng cổ quái. "Nương nương lại nói giỡn phải không, tối hôm qua Đế Quân ở cùng một chỗ vỡi ngài mà."
"Ngươi nói cái gì?" Quý Phi nhi trợn to hai mắt, điều này sao có thể?
"Nương nương quên rồi sao, ngày hôm qua lúc ngài tắm Đế Quân đã đi vào, còn để cho chúng ta không quấy rầy, sau đó chúng ta liền đi ra ngoài."
"......" Không phải chứ? Tại sao nàng không có ấn tượng.
Nàng chỉ nhớ tối ngày hôm qua gặp được Tiểu Bạch, sau đó thì sao? Xảy ra chuyện gì nữa, nàng hoàn toàn không nghĩ ra, Túc Mị Ly thật sự đi vào sao?
"Tối ngày hôm qua sau khi ta ngủ, không phải là các ngươi đưa ta lên giường à?"
"Nương nương, ngài nói cái gì đó? Đế Quân ở bên trong, làm sao chúng ta có thể tùy tiện vào đó, vậy nhất định chính là thấy ngài ngủ thiếp đi trong bồn tắm, Đế Quân tự mình ôm ngài lên giường rồi."
Cái...... Cái gì! Lúc ấy nàng đang tắm nên cả người trần truồng, hắn...... Vậy mà hắn......
Nghĩ đến sáng sớm tỉnh lại mình đã mặc quần áo, nàng cảm giác xấu hổ muốn chết, không lẽ quần áo cũng là do hắn mặc sao? Ông trời ơi...... Rốt cuộc trong tình huống nàng không biết gì hết đã xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên nghĩ đến tình cảnh mơ hồ lúc vừa mới thức dậy, khiến cho người ta mặt đỏ nhịp tim đập...... Nhưng thân thể của nàng vẫn rất bình thường, không giống như bị xâm phạm.
Cũng đúng, với thân phận của Nguyệt Phi Yên, hắn chán ghét còn không kịp, sao có thể thật sự động vào nàng. Không biết thế nào, trong lòng nàng cảm thấy có chút mất mát.
"Nương nương, đã xong rồi!"
Cùng lúc đó, Lục Khởi cũng đã quét dọn xong.
Tiếp đó, chính là đi dùng đồ ăn sáng. Quý Phi Nhi vốn là muốn mang theo Tiểu Bạch Xà cùng đi, sau khi đứng dậy, ngắm nhìn bốn phía vẫn không thấy nó đâu, thôi, chút nữa mang ít thức ăn về đút cho nó là được.
......
Đồ ăn sáng cũng hết sức phong phú, đủ dinh dưỡng, món ăn đa dạng, mùi vị rất tuyệt, làm cho khẩu vị của người ta tăng lên.
Quý Phi Nhi đã sớm đói bụng, nhưng Túc Mị Ly còn chưa tới, theo quy củ, nàng chỉ có thể ngồi chờ.
Bàn tay trong tay áo nắm chặt cái bình nhỏ, ánh mắt của nàng bắt đầu nhìn loạn khắp nơi, trong phòng chỉ có một mình nàng, mấy thị nữ đều ở phòng ngoài chờ đợi, bây giờ nàng động thủ sẽ không có ai nhìn thấy.
Nàng...... Hiện tại phải động thủ sao?
Nếu như động thủ, Túc Mị Ly chết rồi, mình xuyên vào Nguyệt Phi Yên, có lẽ Nguyệt Vô Tu sẽ không thương tổn tới nữ nhi ruột thịt của mình, dù thế nào cũng có thể giữ được cái mạng nhỏ.
Không làm, trước không nói Nguyệt Vô Tu có thể bỏ qua cho mình hay không, Túc Mị Ly cũng sẽ không chứa chấp nàng, thay vì mỗi ngày phải lo lắng đề phòng, chẳng bằng đánh cuộc một lần. Hơn nữa Nguyệt Vô Tu từng nói, độc này sẽ chỉ làm Túc Mị Ly mất đi công lực, sẽ không lấy mạng hắn.
Nhìn bốn bề vắng lặng, nàng nhanh tay lẹ mắt mở bình nhỏ, nhỏ một giọt nọc độc vào chén canh trước mặt, chất lỏng vô sắc vô vị nhanh chóng hòa vào nước súp, hoàn toàn không lưu lại dấu vết.
Vừa làm xong liền nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, nàng sợ tới mức lập tức thu dọn, cất bình nhỏ, sau đó liền nhìn đến một yêu nghiệt tuyệt thế đi vào cửa.
Thấy trên mặt nàng rõ ràng có vẻ kinh hoảng, Túc Mị Ly cười nhạo báng: "Thế nào, ái phi thấy Bổn vương nên kích động như thế, chẳng lẽ là thật sự quá đói bụng sao?"
Nếu như là lúc trước, Quý Phi Nhi nhất định sẽ mạnh miệng với hắn, sau đó oán giận hắn tới chậm, nhưng hôm nay nàng chỉ gật đầu một cái, sau đó không nói gì.
Túc Mị Ly khẽ nhíu mày. "Xảy ra chuyện gì, người nào chọc cho ái phi của Bổn vương tức giận?"
Làm ơn, nàng đâu có tức giận, rõ ràng nàng đây là trong lòng làm chuyện xấu nên chột dạ!
"Không có...... Không có!"
"Vậy xem ra là Bổn vương không đúng, đã tới chậm, khiến ái phi đói bụng, về sau trực tiếp dùng bữa là tốt rồi, không cần chờ Bổn vương."
Vậy cũng là Túc Mị Ly đối đãi đặc biệt với nàng, Lục Khởi và Lục Ý đều nói, trừ nàng, Đế Quân chưa từng tốt như vậy với người nào. Nhưng...... Nàng lại không thể không đề phòng hắn.
"Cái đó...... Mau ăn nhanh!" Nhanh tiến vào chủ đề, nàng cũng dễ làm chuyện.
Vừa ngẩng đầu, chống lại hai tròng mắt xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi, nhất thời trong lòng thấy chột dạ, nàng có chút không dám nhìn ánh mắt của hắn, luôn cảm giác mình nghĩ gì đều bị hắn nhìn thấu.
Nàng vội vã cúi đầu xuống ăn cơm, lúc trước dùng bữa nàng luôn ríu rít, chưa từng yên tĩnh giống như bây giờ.
Túc Mị Ly ưu nhã ăn cơm, ánh mắt không rời khỏi nàng, hắn tự nhiên là biết trong lòng nha đầu này rối rắm cái gì, đối mặt với kẻ muốn hại mình, cũng mệt hắn có thể bình tĩnh như vậy.
Sau khi ăn vài miếng cơm, Quý Phi Nhi cảm giác hiện tại mình phải làm gì đó.
Nàng ngẩng đầu lên, tự mình dùng thìa nhỏ múc một chén canh, sau đó nâng tới trước mặt hắn.
"Đế Quân, hôm nay canh không tệ, rất ngon, ngươi nếm thử một chút."
Ánh mắt Túc Mị Ly không để lại dấu vết lướt qua chén nhỏ, sau đó lại nhìn ánh mắt có chút tránh né của nàng. "Sao hôm nay ái phi gọi Bổn vương lạnh nhạt như thế?"
"A, sao cơ?"
"Lúc trước nàng không gọi thẳng tên huý của bản vương thì cũng tùy ý, sao hôm nay lại tôn kính, thật đúng là khiến Bổn vương có chút không quen."
"Là..... Vậy sao? Trước đây Phi Yên đã mạo phạm, hi vọng Đế Quân không nên tức giận."
"Không, chúng ta là phu thê, không cần đa lễ, về sau muốn thế nào thì làm thế đó, tùy ý là tốt rồi, Bổn vương vẫn ưa thích dáng vẻ trước kia của ái hơn."
......
Nàng có thể cho hắn ba chữ —— đồ đê tiện không?
Nhưng không biết vì sao, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, nữ nhân chịu không nổi nhất chính là cái gì? Nam nhân sủng ái, nhất là nâng nàng trong lòng bàn tay che chở như hiên tại, biết rõ rất có thể là giả, nhưng mà nàng...... Vẫn có chút không khống chế được.
Quý Phi Nhi không cười được, đôi môi giật giật lại nói ra một câu: "Còn không uống sẽ nguội mất."
"Ái phi tự mình múc canh cho Bổn vương, Bổn vương uống là được." Ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng nâng chén ngọc, động tác cực kỳ chậm chạp, ánh mắt Quý Phi Nhi cũng nhìn theo, trái tim bắt đầu đập loạn.
Hắn muốn uống sao? Thật sự uống?
Tròng mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt nàng. "Sao ái phi nhìn Bổn vương mãi vậy"
Quý Phi Nhi sợ hết hồn, vội thu ánh mắt lại. "Bởi vì...... Bởi vì bộ dạng ngươi rất đẹp." Mặc dù nàng nói ra lời trong lòng, là sự thật, nhưng bây giờ không phải là lúc nói về việc này.
Khuôn mặt Túc Mị Ly giãn ra, cười mị hoặc. "Có thể được ái phi đánh giá như thế, Bổn vương thật là vui mừng."
Không có kéo dài, cũng sẽ không do dự, lần này, hắn nâng chén, rốt cuộc chuẩn bị uống.
Chén ngọc đã tiến tới bên môi mỏng, lúc này, trước mắt Quý Phi Nhi đột nhiên hiện ra một màn kia. Hắn dẫn nàng đi dạo hết cả đế đô, nhìn rất nhiều cảnh đẹp, hết sức cưng chiều nàng, nàng nhảy nhảy nhót nhót đi ở phía trước, hắn một tấc cũng không rời đi theo phía sau, khóe mắt cong cong, đẹp không gì sánh nổi.
Nghĩ đến mình mấy ngày nay, mặc dù không biết rốt cuộc có âm mưu hay không, nhưng hắn lại chưa từng làm khó nàng, ngược lại hết sức cưng chiều bao dung, hiện tại nàng lại giúp đỡ người khác hãm hại hắn, chuyện này...... Là lấy oán báo ân sao?
"Đợi chút......" Khi hắn chuẩn bị uống cạn chén canh, Quý Phi Nhi đột nhiên kêu to ra tiếng.
Túc Mị Ly dừng tay lại, nhìn về phía nàng, hình như cũng không kinh ngạc, rồi lại có ý hỏi thăm.
"Ái phi, sao vậy?"
Quý Phi Nhi mím môi, không nói lời nào đã nhào tới, đoạt lấy cái chén trong tay hắn, sau đó quăng xuống đất, lại kêu người đến, bê bát canh bị đổ thuốc kia xuống.
Một khắc cuối cùng, nàng phát hiện, nàng xuống tay không được, nàng không cách nào trơ mắt nhìn hắn uống chén canh độc này.
Mặc dù Nguyệt Vô Tu từng nói với nàng, độc U Minh Hoa này sẽ không đả thương tính mạng của hắn, nhưng dựa vào hai ngày sống chung, không sai biệt lắm nàng cũng biết Túc Mị Ly là ai, thân phận hắn cao ngạo như vậy, nếu thật sự mất hết pháp lực, mặc cho người khi dễ, chỉ sợ là sống còn khó chịu hơn chết.
Hơn nữa Nguyệt Vô Tu hận hắn thấu xương như vậy, nhất định sau này sẽ không bỏ qua hắn. Nàng...... Thật sự muốn trợ Trụ vi ngược (giúp người xấu làm điều ác) sao?
Nàng hối hận, cho nên mới liều mạng hất đổ chén canh, hoàn toàn không nghĩ xem làm thế sẽ có hậu quả gì.
Nguyệt Vô Tu bức bách, Túc Mị Ly trừng phạt, mặc kệ là ai, nàng đều không chịu đựng được.
"Xem ra hôm nay tâm tình ái phi thật sự là không tốt, rốt cuộc là ai chọc ái phi tức giận, cứ việc nói ra, Bổn vương thay nàng làm chủ." Cho dù chuyện đã cực kỳ rõ ràng, hiển nhiên nữ nhân này quá ngốc, từ đầu đã không diễn kịch, trong lòng nghĩ gì đều viết lên mặt, chỉ là...... Hắn cứ làm người xem cho tốt là được.
Quý Phi Nhi nhìn nam nhân vẫn nở nụ cười ôn nhu sủng nịnh như cũ, cảm thấy vô cùng chói mắt, chuyện nàng đã làm chính là suýt chút nữa cho hắn uống độc dược, tại sao hắn vẫn còn giữ vẻ mặt như thế?
Lấy trí thông minh của Túc Mị Ly, không thể nào không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Chuyện đã đến tình trạng này, cũng có một lý do danh chính ngôn thuận trừng phạt nàng, nhưng tại sao hắn lại còn không tức giận?
"Ngươi không cần giả bộ nữa!" Quý Phi Nhi không chịu nổi, đây là một loại hành hạ trong lòng. "Ngươi biết rõ canh có vấn đề, tại sao còn muốn uống? Ngươi cố ý muốn để cho ta áy náy sao?"
Túc Mị Ly vô tội nháy mắt. "Canh có vấn đề? Vấn đề gì, đây chính là ái phi tự mình dâng, sao Bổn vương có thể không uống? Chẳng lẽ ái phi lại muốn đùa dai với bổn vương, nói đi, bên trong bỏ bùn đất hay là sâu, nàng thật đúng là nghịch ngợm!"