Ma Phi Giá Đáo: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 107: Không trốn tránh được số mệnh




Nhưng mà sợ điều gì sẽ gặp điều đó, có một số việc không phải nàng muốn trốn tránh là có thể trốn tránh được.

Nhược Khê ở cùng Quý Phi Nhi một lát, bởi vì trên đường tới đây rất vất vả, hơn nữa lại đang có thai, nên thể lực tiêu hao rất nhiều, Quý Phi Nhi thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lập tức để cho nàng đi về nghỉ trước.

Bởi vì Thanh Nhi đã theo Lục Khởi đi phòng khách, cho nên cũng biết đường, có thể trực tiếp dẫn nàng đến chỗ ở, mà không khéo nơi đây lại chính là Lan U các- chỗ ở trước kia của Mẫu Đơn.

Đối với Túc Ly Mị mà nói, Lan U các chỉ là một phòng khách được sắp xếp khi Mẫu Đơn tới, chứ không phải là dành riêng cho nàng, cho nên bất kì ai cũng có thể tới ở, hơn nữa cái chỗ này cách tẩm cung bọn họ cũng không xa, Phi Nhi và Nhược Khê có thể dễ dàng gặp mặt. Ngoài ra hắn sắp xếp thế này cũng là có ý cấp cho nàng một cơ hội.

Nhược Khê vừa đi vào vừa nhìn, đây là một nơi cực kì xinh đẹp mà thanh tịnh,  thích hợp với tính cách an tĩnh của nàng, cho nên đối với nơi này nàng rất hài lòng.

Thanh nhi líu ríu ở một bên: "Công chúa, nô tỳ vốn còn tưởng rằng Đế Quân cùng Đế hậu nhất định sẽ rất uy nghiêm, nhưng mà bây giờ xem ra, bọn họ thật sự rất tốt, nhất là Đế hậu, đối với công chúa thân thiết như vậy, thật là một nữ nhân tốt."

Nghĩ đến Quý Phi Nhi, tâm tình Nhược Khê khá hơn nhiều, nàng cũng cảm thấy Quý Phi Nhi là một nữ nhân tốt, chẳng trách Đế Quân thích nàng như vậy.

Nàng nghe phụ thân nói, ngàn năm trước khi tiên ma đại chiến, Đế Quân vì Tử Huyên tiên tử không tiếc Nghịch Thiên Cải Mệnh, thậm chí sau khi nàng nhảy xuống Tru Tiên đài  cũng không tiếc mà nhảy xuống đuổi theo, khiến bản thân bị thương nặng, tới khi biết được Đế Quân lại cưới một vị Đế hậu khác, nàng đã nghĩ tình cảm trên thế gian đều bạc bẽo như vậy sao? Nhưng mà bây giờ sau khi cùng Quý Phi Nhi chung sống, nàng cảm thấy, bệ hạ thích nàng cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.

"Còn có, Lục Khởi tỷ tỷ và Lục Ý tỷ tỷ đối với ta cũng rất tốt, họ nói nếu như có cần cái gì tùy thời nói lên là được, nếu như ở Đế Cung có người dám bắt nạt chúng ta, Đế hậu nhất định cũng sẽ giúp chúng ta, cứ coi nơi này như nhà là tốt nhất."

Nhược Khê gật đầu một cái: "Tuy là nói như thế, nhưng tuyệt đối không  được vượt qua các lễ nghi, dù sao thân phận cũng khác biệt."

"Dạ, Thanh Nhi biết."

Một chủ tử an tĩnh và một tỳ nữ trời sinh đã lạc quan, ồn ào, quả thật là một sự kết hợp vô cùng kì lạ.

Nhược Khê cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi,  đã bảo Thanh Nhi đi ra bên ngoài canh chừng, còn mình trên giường, cởi áo khoác muốn nghỉ ngơi.

Bây giờ trong phòng chỉ có một mình, im lặng đến mức ngay cả âm thanh cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng, cũng chính bởi vì im lặng như vậy, mới có thể làm cho đầu óc nàng minh mẫn, dễ dàng nghĩ đến chuyện không nên nghĩ, nghĩ đến người không nên nghĩ.

Nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, nàng cảm thấy nơi đó tựa hồ lớn hơn một vòng, theo lời nói của người khác, mang thai ba tháng bụng đã nhô lên hơi rõ ràng, nhưng nàng quá gầy yếu,  hơn nữa lại mặc quần áo rộng thùng thình, căn bản không thấy được cái gì.

Nghĩ tới việc đang mang trong mình một sinh mệnh nhỏ bé, trong lòng nàng hơi run rẩy. Đứa bé này thật sự là ngoài ý muốn, nhưng mà nàng lại chưa có từng nghĩ tới muốn bỏ nó, có lẽ sâu trong nội tâm của nàng đã cảm thấy, giữa nàng và Thương Mặc Tuyết không có duyên phận với nhau, mà  đứa bé này, chính là mong muốn duy nhất nàng rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng khi không chống cự được sự mệt mỏi nàng đã thiếp đi lúc nào.

......

Sau khi Mẫu Đơn đi, Thương Mặc Tuyết có chút thương cảm, hắn đã đưa tín vật của vương hậu Lang Tộc cho Mẫu Đơn, cũng đã thể hiện tâm ý của hắn với nàng.

Chỉ là bây giờ Mẫu Đơn đã trở về Tiên giới, cũng không biết nàng ở nơi nào, trôi qua như thế nào, có gặp phải nguy hiểm hay không, thân là một người đàn ông, ngay cả nữ nhân mình yêu mến cũng không bảo vệ được, tâm tình của hắn dĩ nhiên là không tốt.

Nhất là ngày đó Túc Ly Mị kêu hắn qua, nói với hắn một số truyện quan trọng, càng làm cho hắn phiền não thêm.

Những lời nói của Túc Ly Mị, đúng là có khiến hắn nghi ngờ Mẫu Đơn.

Thương Mặc Tuyết thích  Mẫu Đơn như vậy, đương nhiên là không muốn tin tưởng, một lần chất vấn phản bác, nhưng là hắn biết tình tình Túc Ly Mị, hắn sẽ không tùy tiện mà hoài nghi một người, nhiều năm làm huynh đệ tốt, luôn quan tâm đến nhau, hắn quyết sẽ không hại mình.

Nhưng mà từ đầu đến cuối hắn đều cảm thấy, trong này nhất định có hiểu lầm gì đó, Mẫu Đơn thiện lương như vậy, không thể nào là người như vậy.

Nhưng lời nói của Túc Ly Mị đã đâm sâu vào trong lòng hắn rồi, dù nói thế nào cũng nhất định sẽ có lưu một vướng mắc, lại nghĩ đến nỗi nhớ nhung của mình đối với Mẫu Đơn, làm cho lòng hắn càng thêm buồn bực.

Cũng không có tâm tình xử lý chuyện gì, hắn đi ra ngoài giải sầu, nhưng mà đi tới đi lui, cuối cùng lại tới Lan U các, đây là chỗ ở trước kia của Mẫu Đơn.

Không có người, thấy vật nhớ người cũng là tốt, dù sao cũng hơn không có gì cả, ngay cả 

chút tin tức cũng không tìm được.

Thương Mặc Tuyết hít sâu một hơi, sau đó bước vào.

Lan U các vốn hết sức thanh tịnh đẹp đẽ, không cần quá nhiều thị nữ, lại càng không có người đang đi lại, cho nên hắn không ra phát hiện có thêm một người ở đây.

Sân vườn to như vậy, chia làm buồng đông tây, trước kia Mẫu Đan ở tại Đông Sương phòng. Túc Ly Mị sắp xếp Nhược Khê vào ở Lan U các, tự nhiên có dụng ý của hắn, nhưng cũng biết không thể đụng vào ranh giới cuối cùng của Thương Mặc Tuyết, hơn nữa sắp xếp Nhược Khê ở gian phòng của người khác từng ở, cũng không hợp lý lắm, cho nên đã để cho nàng ở tại Tây Sương phòng.

Giữa buồng đông tây chỉ cách nhau một cái hành lang dài, cũng không xa.

Thương Mặc Tuyết đi Đông Sương phòng, người đi nhà trống, nơi này hết sức an tĩnh, ngay cả thị nữ chăm sóc Mẫu Đơn trước kia cũng đã bị điều đi, một mình hắn cũng không có tâm tình gì, cho nên không có lập tức rời đi.

Lúc đi tới hành lang, đột nhiên thấy hai người thị nữ từ Tây Sương phòng bước ra, thấy hắn đã vội vàng hành lễ.

"Gặp qua Lang Vương bệ hạ."

Thương Mặc Tuyết gật đầu một cái, họ lập tức rời đi.

Lúc hắn đang chuẩn bị rời đi, nhưng mới đi một bước, đột nhiên lại dừng lại, rốt cuộc hắn ý thức được một vấn đề —— Tây Sương phòng có người.

Nơi này chính là chỗ ở của Mẫu Đơn, hiện tại nàng đã đi Tiên giới, nơi này lại có người vào ở, hắn còn không biết, điều này làm  hắn sinh ra tò mò cùng một chút bất mãn.

Bởi vì sâu trong nội tâm hắn, đương nhiên  không hy vọng có người khác ở nơi này, bởi vì đây chỗ ở của Mẫu Đơn, hắn không muốn để người khác quấy nhiễu khí tức nơi này.

Sự thật chứng minh, Túc Ly Mị rất hiểu hắn, cho nên mới sắp xếp Nhược Khê ở tại Tây Sương phòng, nếu trực tiếp ở Đông Sương, Thương Mặc Tuyết nhất định sẽ tức giận, lúc này cũng không để ý giao tình rất tốt giữa hắn và Nhược Khê.

Lúc trước Thương Mặc Tuyết vẫn còn nhắc tới Nhược Khê ở trước mặt hắn, khen nàng là một khó được cô gái, vậy khẳng định chính là quan hệ không tệ, nàng ở tại lan u các, Thương Mặc Tuyết nhất định sẽ vì nhớ nhung Mẫu Đan mà tới đây, tới đây, cơ hội có thể gặp Nhược Khê rất lớn, Túc Ly Mị đã tính toán tất cả rồi.

Thương Mặc Tuyết hướng tây sương phòng đi tới, chỉ chốc lát sau đã qua  hành lang dài vào tiểu viện.

Thanh Nhi vốn coi chừng ở ngoài cửa phòng, nhưng nàng nghĩ khi công chúa tỉnh dậy đều sẽ thích uống một tách trà bạc hà, cho nên nàng đã đi phòng ăn pha, tạm thời rời đi một lát.

Tây Sương phòng rất an tĩnh, giống như không có người ở, nhưng khi nghĩ đến hai người thị nữ vừa đi ra, hắn vẫn là đi vào.

Nguyên nhân có thể bởi vì trời nóng nực, cửa sổ để mở, cửa cũng hơi che, màn lại buông xuống, cho nên từ của sổ nhìn vào, hắn chỉ có thể thấy một bóng người mơ hồ trong màn lụa, quả nhiên bên trong có người ở, hơn nữa còn là một nữ tử.

Thật ra thì đứng ở cửa khuê phòng một nữ tử một lúc lâu, quả thật không phải tính cách của hắn, nhưng nghĩ tới đây là nơi Mẫu Đơn từng ở qua, bây giờ lại có một nữ nhân khác cũng ở nơi đây, làm trong lòng hắn nổi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt, kích động muốn dò xét đến cùng.

Chờ lúc hắn phản ứng lại, dĩ nhiên đã đẩy cửa đi vào.

Bởi vì bị màn lụa che mất, hắn cũng không thể thấy rõ tướng mạo cô gái bên trong.

Hơn nữa tuy rằng trước kia Thương Mặc Tuyết hắn chưa bao giờ thiếu nữ nhân, nhưng kể từ sau khi gặp Mẫu Đơn, đã trở nên thanh tâm quả dục, bây giờ cô nương nhà người ta đang ngủ trưa, nếu như hắn vén màn lên mà thấy được thân thể nữ tử, thì chẳng phải hắn sẽ phải phụ trách với người ta hay sao?

Hắn cũng không phải một người không phụ trách, lần trước cùng Nhược Khê làm chuyện hoang đường, đã làm cho hắn hết sức tức giận, cho rằng Nhược Khê không có lòng tự trọng cố ý quyến rũ hắn, mắng nàng rồi đuổi đi, khi tỉnh táo lại hắn cảm thấy mình có chút kích động, muốn tìm nàng hỏi rõ ràng một chút, nhưng nàng đã trở về Tinh Linh Tộc, không có trở lại nữa, cho nên hắn lại càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình, bây giờ chuyện bại lộ, nàng không có mặt mũi nào ở lại chỗ này nữa, cho nên mới phải quay về thôi.

Nếu như là nữ nhân khác làm ra chuyện như vậy, có lẽ hắn sẽ không tức giận như vậy, chỉ vì nữ nhân này lại là Nhược Khê, hắn đối với nàng vẫn luôn có ấn tượng tốt, cảm thấy nàng là một cô nương rất tốt, giữ mình trong sạch, thuần khiết trong trắng, chính là bởi vì cảm thấy nàng rất tốt, cho nên biết chuyện này, mới cảm thấy tức giận như vậy.

Thương Mặc Tuyết đứng đối diện giường nhìn hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua, tạm thời rời đi trước, người cũng sẽ không đi, hắn có thể từ từ tìm hiểu.

Vừa mới đi tới cửa, hắn đột nhiên nghe được âm thanh truyền ra từ màn bên trong, mặc dù rất nhẹ, thế nhưng hắn lại nghe được rất rõ ràng.

"Mặc...... Mặc Tuyết."

Lúc này Nhược Khê đang nói mê, dù là chỉ là ngủ trưa, nhưng nàng cũng nằm mơ thấy Thương Mặc Tuyết, có thể thấy được tình cảm của nàng đối với hắn sâu đậm bao nhiêu.

Âm thanh quen thuộc làm cho hắn hồ đồ mất mấy giây, hắn đột nhiên phản ứng kịp, sải bước quay trở về, sau đó đưa tay vén màn lên, đến khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, ánh mắt của hắn tràn đầy khiếp sợ, sau khi hết khiếp sợ, chính là tức giận.

Nàng vẫn còn có mặt mũi trở lại!!

Căn bản Thương Mặc Tuyết không đê ý những cái khác, đưa tay nhéo ở hai vai của nàng, dùng lực lay nàng tỉnh.

Nhược Khê giật mình, trong mơ tỉnh giấc, đợi lúc nàng mở mắt, đã thấy gương mặt Thương Mặc Tuyết tràn đầy vẻ tức giận, trong lòng cả kinh.

Nàng......Không phải nàng vẫn còn đang nằm mơ đó chứ? Bằng không sao lại thấy Thương Mặc Tuyết đang trước mặt nàng, cho dù là hắn trông rất đáng sợ, nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn cũng đã là mong ước xa vời của nàng.