Ma Pháp Của Cô Vợ Bí Ẩn

Chương 53: Phân Rõ Ranh Giới




Dao Tinh Vũ phải chạy hụt hơi mới đuổi kịp Tiểu Thiên. Vừa nhìn thấy Bạch Hạc Ngôn từ đằng xa cậu nhóc đã hét lên mừng rỡ.

“A, đúng là ba thật rồi! Ba đến mừng sinh nhật Tiểu Thiên đúng không ạ?”

Bạch Hạc Ngôn cũng hạnh phúc không kém, anh đưa tay vẫy Tiểu Thiên, tay kia cầm một túi quà to mà anh vừa ghé cửa hàng đồ chơi lớn nhất Trữ Châu mua.

Tiểu Thiên nhón chân tính mở cổng nhưng mãi vẫn không với tới được liền quay về phía sau nhìn Dao Tinh Vũ hờn mác.

“Mẹ à, mẹ làm gì đấy, nhanh nhanh giúp con mở cửa cho ba đi! Tiểu Thiên thật sự không với tới!”

Dao Tinh Vũ thầm cười khổ trong lòng.

Tình huống này cũng thật tróe nghoe, nếu cô không mở cửa chắc chắn Tiểu Thiên sẽ giận dữ, còn nếu cô mở thì sao? Thì người giận dữ sẽ là mẹ của cô.

Dao Tinh Vũ vẫn đang do dự thì nghe tiếng của Dao Sơ Ảnh vang lên từ phía sau.

“Con mở cửa cho cậu ta vào đi, dù sao một lát nữa mẹ cũng có chuyện cần nói với cậu ta!”

“Vâng!”

Dao Tinh Vũ liền nhẹ nhàng đi đến mở cổng.

Đây là lần đầu tiên Bạch Hạc Ngôn bước chân vào Dao gia, cũng là lần đầu tiên Dao gia tiếp đón một người ngoại tộc vào dinh thự thế này. Cả hai bên đều lúng túng!

“Cậu vào phòng khách đi!”

Bạch Hạc Ngôn cúi đầu chào Dao Sơ Ảnh. Anh nghe đồn râm ran trong giới doanh nhân ở Trữ Châu, chủ nhân của Dao gia là một bà già cổ quái, tính khí nóng nảy khó chiều lại rất lập dị, không thích giao du với bên ngoài.

Nhưng Dao Sơ Ảnh – chủ nhân của Dao gia trước mặt anh lại không như vậy, bà vừa tao nhã lại vừa điềm tĩnh, tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn giữ được nét đẹp quý phái, Dao Tinh Vũ vừa nhìn đã thấy có rất nhiều điểm giống bà.

Tuy vậy trong lòng Bạch Hạc Ngôn vẫn có chút khó hiểu, xem ra Dao gia với Tư gia không có giao hảo với nhau, Dao Tinh Vũ cũng chịu khổ nhiều năm ở Tư gia, bây giờ lại trở về Dao gia. Chuyện này cùng với chuyện Dao Tinh Vũ năm đó được mang đến Bạch Xuyên chắc chắn liên quan với nhau!

Dao Sơ Ảnh cùng với Dao Tinh Vũ đi phía trước, Tiểu Thiên nắm tay Bạch Hạc Ngôn đi phía sau, cậu nhóc không ngừng nhảy chân sáo, vui mừng hớn hở.

“Tiểu Thiên, ba có mua đồ chơi cho con này! Một lát con xem xem có thích không nhé!”

“Dạ, ba mua gì con cũng thích cả, có ba là tốt nhất trên đời!’’

Bạch Hạc ngôn âu yếm xoa đầu Tiểu Thiên, đứa con trai nhỏ của anh ngoại hình thì giống ba nhưng tính cách ngọt ngào này không biết có phải giống Dao Tinh Vũ hay không?

Nhớ lại những ngày đầu tiên anh gặp Dao Tinh Vũ, cô vẫn là một cô gái nhỏ vừa mạnh mẽ vừa đáng yêu, giờ lại biến thành một phụ nữ xinh đẹp nhưng có vài phần lạnh lùng.

Một nhà vốn dĩ trước giờ chỉ có ba người bây giờ lại có thêm khách đến, Dao Sơ Ảnh liền bảo gia nhân lấy thêm một bộ chén đĩa nữa cho Bạch Hạc Ngôn.

Tiểu Thiên luôn ngồi giữa mẹ với bà bây giờ lại cứ khăng khăng muốn ngồi cạnh ba khiến cho cả hai đều thấy chạnh lòng.

Nhìn hai cha con Tiểu Thiên ngồi cạnh nhau thật sự là ngoại hình không có chút nào khác biệt, từ vẻ bên ngoài cho đến cử chỉ, điệu bộ.

Dì Thẩm quản gia ban đầu nghe người thanh niên lạ mặt này tự xưng là ba của Tiểu Thiên còn tưởng là anh ta là kẻ giả mạo, chắc mẩm bà chủ sẽ nhanh chóng đuổi anh ta đi nhưng không ngờ bây giờ Bạch Hạc Ngôn lại được mời vào nhà!

Nhìn ngoại hình y hệt Tiểu Thiếu gia của anh ta dì Thẩm ngầm đoán được lí do vì sao anh ta không bị từ chối. Đây đúng là ba của Tiểu Thiếu gia thật rồi!

Tiểu Thiên vừa ăn vừa liến thoắng không ngừng, có lẽ đây là sinh nhật đầu tiên mà cậu bé vui đến thế!

Sau khi ăn no Tiểu Thiên liền buồn ngủ díp cả mắt lại, cả ngày hoạt động hết mức khiến cho cậu nhóc khá mệt, chẳng mấy chốc đã lăn ra ngủ khò trong lòng Bạch Hạc Ngôn.

Dao Tinh Vũ đến ẵm Tiểu Thiên lên trao cho dì Thẩm để dì đưa về phòng ngủ nhưng Tiểu Thiên lại bừng tỉnh giấc, cứ bám lấy Bạch Hạc Ngôn không buông!

“Cứ để con ngủ ở đây đi, khi nào ngủ say hẵng hãy ẵm đi!”

Bạch Hạc Ngôn lần đầu tiên ẵm một đứa trẻ cũng thật là thành thạo. Điều này khiến Dao Tinh Vũ đau lòng, có lẽ anh ta ở nhà vẫn thường ẵm con nên mới có vẻ quen thuộc như vầy, lại còn rất giỏi dỗ trẻ con.

“Cậu Bạch Hạc Ngôn này, tôi có chuyện muốn nói với cậu!”

“Vâng!”

Bạch Hạc Ngôn nghiêm túc nhìn Dao Sơ Ảnh.

“Chuyện giữa cậu và Dao Tinh Vũ trước kia là một cái bẫy người của Tư gia cùng với mẹ cậu bày ra. Đứa nhỏ Tiểu Thiên này thật sự rất quấn quít cậu, thỉnh thoảng cậu có thể đến đây chơi với nó nhưng chuyện cậu muốn yêu đương với Dao Tinh Vũ hay đón Tiểu Thiên về Bạch gia tuyệt đối không được! Cậu chắc cũng biết nguyên tắc giữa hai gia tộc từ bao đời nay rồi, đừng khiến chúng tôi khó xử!”

“Tư gia với mẹ của tôi đã bày ra cái bẫy này? Vì sao chứ?”

Trong lòng Bạch Hạc Ngôn chấn động không ngừng. Từ lúc Bạch Phàm nói Tần Ý Lam có thẻ phòng VIP ở Bạch Xuyên anh đã cảm thấy kỳ lạ rồi. Hóa ra đúng là có bàn tay của bà ta nhúng vào chuyện này!

“Dao tổng, chuyện này tôi cũng là người bị hại thôi, nhưng chuyện tôi muốn kết hôn với Dao Tinh Vũ, làm ba của Tiểu Thiên là thành thật! Tôi nhất định sẽ tìm cách thuyết phục trưởng lão ở Bạch gia về hôn sự này!”

Dao Tinh Vũ nhếch mép, cười khinh thường.

“Bạch Nhị thiếu gia đang đùa tôi à? Anh đã có vợ con rồi còn muốn cưới tôi sao? Về làm vợ hai như trước đây anh nói hay sao?”

Cả Dao Sơ Ảnh và Bạch Hạc Ngôn đều cả kinh.

“Cậu đã có vợ con rồi à?”

Bạch Hạc Ngôn cau mày, hướng mắt nhìn về phía Dao Tinh Vũ.

“Em nói tôi có vợ con rồi, là ai nói với em? Tôi chưa từng kết hôn.”

Dao Tinh Vũ vẫn điềm nhiên.

“Chẳng phải là hôm gặp Tiểu Thiên anh đang đi đến đón con hay sao?”