“Nhanh cái tay lên chứ! Làm gì mà cứ lề mà lề mề! Mang cái bàn lớn đó qua đây! Cắm hoa mẫu đơn với hoa thủy tiên vào cái lọ này rồi đặt vào giữa!”
Mấy ngày nay Hạ Hồng Yến tất bật chuẩn bị cho dạ tiệc đến quên ăn quên ngủ, dù sao lần này là lần đầu tiên Tư gia đứng ra tổ chức nên cũng không thể nào làm quá sơ sài được. Nếu có vấn đề gì xảy ra chắc chắn mặt mũi của Tư gia ở Trữ Châu này cũng mất sạch sẽ!
Hạ Hồng Yến cố ý đặt những loại thịt, rau củ tươi sống nhất nhập từ nước ngoài về, cùng với những loại rượu vang lâu đời nhất, chén đĩa thì là loại thiết kế phiên bản giới hạn mạ vàng mạ bạc tinh xảo. Ngay cả trang hoàng trong nhà cũng thuê những nhà thiết kế nổi tiếng nhất trong thành phố đến làm, bằng nến và hoa tươi nhập khẩu.
Tất cả đều rất tốn kém, nhưng bà ta đành cắn răng bỏ tiền ra. Mục đích còn là cho mọi người thấy được sự giàu có của Tư gia, tìm một mối tốt cho Tư Nhã Tú, Tư Nhã Thi, còn Tư Hàn Niên thì đơn giản hơn. Bà đã chấm được con gái thứ hai của nhà họ Dư, tuy không phải giàu có lắm nhưng cũng có của ăn của để. Bà không muốn gia đình thông gia coi thường con trai cưng của bà, cũng không muốn Tư Hàn Niên phải đi ở rể.
“Sao rồi? Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Tư Hàn San từ bên ngoài bước vào đã lớn tiếng hỏi. Hạ Hồng Yến tuy không vui trong lòng nhưng cũng không tỏ thái độ gì. Bà ta biết Tư Hàn San vừa ở đâu trở về, trên người ông ta còn thoang thoảng mùi nước hoa lạ.
“Cũng tạm ổn rồi, đến ngày mai là xong xuôi cả!”
“Thực đơn đâu, đưa tôi xem qua các món coi nào! Nhã Thi, Nhã Tú đâu cả rồi, không ở nhà giúp coi sóc một chút à?”
Hạ Hồng Yến đưa thực đơn cho Tư Hàn San, trong lòng bà ta có chút ấm ức, hai đứa con gái cưng của bà có tiệc tùng thì dễ gì mà chịu ở nhà kia chứ, đừng nói đến đụng tay làm một thứ gì!
“Bọn chúng đều đi thử váy dạ hội cả rồi, cứ nôn nao cả hơn tuần nay đấy, chẳng biết đã chọn được bộ nào hay chưa?”
Tư Hàn San cau mày khó chịu, trước đây ông ta đúng là yêu chiều hai đứa con gái này. Nhưng từ ngày Tư Thời Vũ đột nhiên mất tích không rõ lý do thì mọi nghi ngờ ông ta đổ dồn lên ba mẹ con Hạ Hồng Yến, dù cho cả ba đều không thừa nhận.
Tuy ông ta cũng không hứng thú tìm kiếm vì Tư Thời Vũ mất tích hay chết mất xác tính ra là có lợi cho quyền thừa kế mỏ đá ở Thủy Vân Đàm. Nhưng ông ta chán ngán cách dạy con của Hạ Hồng Yến, chính vì dạy hư bọn chúng mà mấy năm nay bao nhiêu mối hôn sự đều bị từ chối cả. Những nhà quyền quý nhất nhì Trữ Châu này, điển hình như Bạch gia cũng không còn đoái hoài tới Tư gia của ông ta nữa.
“Bà xem, món này sao lại chọn tôm đất, quá tầm thường. Đổi cho tôi thành tôm hùm cỡ đại đi, bào ngư này cũng là cỡ đại, tất cả đều là hàng nhập khẩu loại cao cấp nhất!”
Hạ Hồng Yến nhăn như khỉ ăn ớt.
Nếu đổi thành loại một tất cả như Tư Hàn San nói thì số tiền sẽ đội lên cực kỳ lớn. Mà số tiền ông ta đưa cho bà chi tiêu cho lần này quá eo hẹp. Bà ta còn phải tự bỏ thêm tiền riên của mình vào đó!
“Ông xem, nếu đổi hai thứ này thành loại cao cấp hơn thì số tiền nhất định là tăng lên gấp ba lần. Ông có thể đưa thêm tiền cho tôi để chi thêm cho mấy món này hay không?”
Hạ Hồng Yến nhún nhường hỏi, cho dù bà ta biết chắc Tư Hàn San keo kiệt sẽ không đời nào chịu chi thêm tiền. Mấy năm nay ông ta đều rất dè sẻn trong số tiền mang về Tư gia, mà chính bà ta cũng biết số tiền còn lại ông ta mang đi đâu – chính là mang đến cho người tình bên ngoài kia của ông ta.
Tư Hàn San gằn giọng.
“Hạ Hồng Yến, bà còn chê tôi đưa ít tiền cho bà à? Bao nhiêu đó mà không đủ tổ chức một buổi tiệc cho ra hồn hay sao? Đừng đổ tiền mua váy vóc cho mấy đứa con gái hư hỏng của bà nữa. Dồn tâm sức vào bữa tiệc này cho tôi, nếu có sai sót gì thì bà đừng hòng sống yên ổn!”
Hạ Hồng Yến cũng tức giận bừng bừng.
“Ông nói mấy đứa con gái hư hỏng là ý gì, chúng không phải là con ông hay sao? Nếu chúng không ăn diện xinh đẹp thì làm thế nào có mối hôn sự tốt được! Năm đó nếu không phải tại con Tư Thời Vũ chết tiệt kia xuất hiện thì Bạch gia cũng đâu đến nỗi từ chối thẳng thừng chúng ta.”
“Bà còn dám nói à, chỉ cần làm thông gia với Bạch gia thì là đứa con nào của Tư gia đều được cả. Bây giờ thì chẳng còn gì nữa hết, chẳng có gia tộc nào để mắt đến hai đứa nó nữa, cũng bởi vì cái tính ngang ngược nổi tiếng mà bà dạy nên đấy! Thật là đau đầu.”
Tư Hàn San đưa tay vỗ vỗ đầu.
Dạo gần đây, càng ngày bọn họ tranh cãi ngày càng gay gắt. Tư Hàn San vì có người phụ nữ khác bên ngoài nên nhìn Hạ Hồng Yến một chút cũng không vừa mắt nên luôn kiếm chuyện, còn Hạ Hồng Yến vì bị chồng bắt bẻ những thứ nhỏ nhặt cùng với siết chặt chi tiêu nên khiến cho bà ta ức chế.
“Thôi, bà tự đi mà lo liệu lấy, tối mai là diễn ra rồi mà chẳng đâu vào đâu, còn ngổn ngang thế này! Tôi có việc phải đi ra ngoài rồi, không tranh cãi với bà nữa!”
Hạ Hồng Yến tính hét lên nhưng sau đó lại thôi.
Bà thừa biết mỗi lần tranh cãi với bà xong là Tư Hàn San lại đi tìm “con hồ ly tinh” kia, nhưng lần nào cũng là bà kiềm chế. Vị trí Phu nhân Tư gia này bà không thể nào để lọt vào tay người khác được!