Trong khi Dao Tinh Vũ đang đứng ngắm nghía những khóm hoa uất kim hương đã bắt đầu he hé nở mà năm ngoái thợ làm vườn vừa tạo thành những luống lớn xung quanh hàng rào như cô yêu cầu thì Dao Phương đi đến gần, khẽ gọi.
“Tiểu thư, bà ta đã bắt đầu tỉnh rồi!”
Dao Tinh Vũ quay lại, dứt khoát.
“Được, tôi vào ngay đây!”
Kim Nhất Bình vừa tỉnh lại, có vẻ còn choáng váng, bà ta ngồi trên ghế bành, hai mắt lờ đờ như cá chết nhìn xung quanh. Căn phòng sang trọng này không quen thuộc, bà ta vẫn chưa rõ tình cảnh hiện nay của mình cho đến khi có tiếng mở cửa khiến bà ta bất giác quay đầu ra nhìn.
Bóng người đi đến càng lúc càng gần hơn, Kim Nhất Bình nheo nheo mắt nhìn, mắt bà ta bắt đầu quen dần với ánh sáng mới nhận rõ ràng người kia có chút quen thuộc.
“Là Tư Thời Vũ – cô ta còn sống hay sao? Không những vậy ngoại hình còn xinh đẹp lộng lẫy gấp trăm lần lúc ở Tư gia!”
“Tam Tiểu thư, đây là đâu? Tại sao cô lại đưa tôi đến đây?”
Dao Tinh Vũ cười khẽ.
“Kim Nhất Bình, bà vẫn nhớ tôi à? Đây là biệt thự của tôi, hôm nay tôi có việc cần bà giúp nên tôi mới đặc biệt đưa bà đến đây!”
Trong lòng Kim Nhất Bình có chút tức giận.
“Con nhãi ranh này lại dám bắt cóc bà đến nơi này, nó muốn giở trò gì kia chứ? Tưởng đâu nó đã chết mất xác ở xó xỉnh nào rồi kia chứ!”
Thấy Kim Nhất Bình im lặng, Dao Tinh Vũ mỉm cười.
“Bà không có gì muốn nói nữa hay sao, đầy tớ trung thành của Hạ Hồng Yến?”
Vẻ mặt của Kim Nhất Bình thất sắc, hai mắt vằn lên căm tức, bà ta không suy nghĩ gì mà nhào tới tính tát Dao Tinh Vũ như trước đây, lúc cô còn ở Tư gia.
Nhưng ngay lập tức một bàn tay cứng như thép nắm lấy cổ bà ta nhấc lên khiến bà ta ú ớ trong miệng, hai mắt trợn trừng lên.
“Dao Phương, chú thả bà ta xuống đi! Thật là ‘rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt’ mà!”
Dao Tinh Vũ xoa hai tay vào nhau, thong thả ngồi xuống ghế, bắt tréo chân, cầm tách trà lên nhấp một ngụm, mỉm cười gian xảo.
“Kim Nhất Bình, tôi nói cho bà một điều, tôi là Dao Tinh Vũ, không phải là Tư Thời Vũ mà bà biết!”
Kim Nhất Bình được Dao Phương thả phịch xuống đất liền đưa tay ôm ngực ho sù sụ, miệng vẫn không ngừng tru tréo.
“Con nhãi ranh, mày lừa ai chứ, rõ ràng mày là Tư Thời Vũ, chỉ có điều bây giờ mày đắp quần áo sang trọng lên người mà thôi! Mày dám bắt tao đến đây, Phu nhân mà biết được nhất định sẽ lột da, róc xương mày!”
Dao Phương cau mày, bà già này đúng là chua ngoa, như vậy mà vẫn còn la hét được.
“Tiểu thư, có cần cho người vả miệng cho bà ta im miệng đi hay không?”
Dao Tinh Vũ xua tay ý bảo không cần.
“Không sao chú Phương, tôi có cách làm bà ta câm miệng!”
Dao Tinh Vũ lấy chiếc vòng vàng ra huơ huơ trước mặt của Kim Nhất Bình.
“Kim quản gia, bà có nhận ra chiếc vòng này hay không?”
Ánh mắt hung hãn chửi người ban nãy của Kim Nhất Bình trở nên hoảng hốt, bà ta rõ ràng nhận ra chiếc vòng tay này. Đây là quà sinh nhật mà bà ta mua cho đứa cháu gái yêu quý vào sinh nhật bảy tuổi vừa mới đây, trên đó còn có khắc chữ phúc lồng vào hình quả đào xinh xẻo.
Kim Nhất Bình lắp bắp.
“Ở đâu…ở đâu mày có chiếc vòng này?”
Dao Tinh Vũ nháy mắt.
“Bà thử động não một chút xem, tôi không có kiên nhẫn kể chuyện với bà đâu!”
Kim Nhất Bình đứng lên, lại một lần nữa tính nhào đến đánh Dao Tinh Vũ, bà ta không ngừng lồng lộn như một con thú hoang.
“Diệc Tâm ở đâu, mày nhốt nó ở đâu? Mày muốn gì ở tao?”
Dao Tinh Vũ vẫn lạnh lùng, vẫy tay gọi Nhị Tứ tới.
“Anh lấy cho bà ta chút nước đi!”
“Nếu như bà có thái độ không hợp tác thì bà biết kết cục của Diệc Tâm thế nào rồi đấy! Tôi không còn là Tư Thời Vũ yếu đuối dễ bị người ta bắt nạt như trước đây nữa đâu! Bà bình tĩnh ngồi xuống đây, nghe tôi nói!”
Kim Nhất Bình nhìn quanh quất, xung quanh Dao Tinh Vũ đều là những người cận vệ mặc đồng phục tuyền một màu đen trang nghiêm, ánh mắt thâm trầm, lạnh lẽo. Tuy không biết thân thế những người này thế nào nhưng có vẻ như Dao Tinh Vũ không nói đùa, bà ta có chút do dự.
Nếu như bà ta thật sự phản bội Hạ Hồng Yến thì bà ta còn đất dung thân hay sao, công việc cùng thu nhập kha khá này bây giờ biết tìm ở đâu đây!
Dao Tinh Vũ dường như đọc được nội tâm gào thét của bà ta, cô nhoẻn miệng cười trang nhã, diễm lệ.
“Kim Nhất Bình, bà không phải lo, sau khi hoàn thành nhiệm vụ tôi giao cho bà, bà sẽ có hai trăm triệu tiền mặt, đủ cho bà về lại quê buôn bán qua ngày, cũng không cần phải ngày ngày hầu hạ, nhìn sắc mặt người nhà họ Tư mà sống nữa!”
Kim Nhất Bình do dự, xưng hô của bà ta bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
“Cô bảo đảm à? Trước đây không phải cô một xu cũng phải đi xin Phu nhân hay sao? Hai trăm triệu, số tiền đó không hề nhỏ!”
Dao Tinh Vũ gằn giọng, phẫn nộ đập tay xuống bà.
“Tôi không phải là Tư Thời Vũ nữa, phải nói bao nhiêu lần nữa bà mới thôi nhắc đến Tư gia chết tiệt đó kia chứ!”
Kim Nhất Bình bị làm cho giật mình, nhìn chăm chăm Dao Tinh Vũ cảnh giác. Người này tuy dáng vẻ giống Tư Thời Vũ như tạc nhưng tính cách lại khác hẳn, khiến bà ta có chút kinh hoảng.
Một khoảng thời gian sau bà ta mới rụt rè cất tiếng.
“Rốt cục cô muốn tôi làm gì?”
“Chuyện này đơn giản với bà thôi quản gia Kim. Tôi chắc chắn một trăm phần trăm là bà chẳng khó khăn gì mà thành công! Giờ bà nghe cho rõ đây!”