Bạch Hạc Ngôn ngồi xuống ghế chờ, lấy một tờ báo ra đọc, dáng vẻ vừa ưu nhã vừa lười nhác, thỉnh thoảng lại liếc đồng hồ cau mày nhăn nhó.
“Chu quản gia, cô ta vẫn chưa ra à?”
Chu quản gia cũng khó xử, biết Nhị Thiếu gia bắt đầu mất kiên nhẫn rồi, nhưng nhiệm vụ ông bà chủ đã giao không thể không nghe.
“Nhị Thiếu gia, xin cậu chịu khó chờ một chút để tôi đi xem thử?”
Vừa dứt lời thì Chu quản gia nhìn thấy Vương Hỷ Thước từ đằng xa đi lại, cô có vẻ không biết bọn họ, vẻ mặt dửng dưng.
Chu quản gia vui mừng vừa la lên vừa đưa tay vẫy vẫy.
“Vương Tiểu thư, chúng tôi ở đây!”
Vương Hỷ Thước kéo va li đến gần chỗ Bạch Hạc Ngôn và Chu quản gia, cô gật đầu với Chu quản gia.
“Vương Tiểu thư, để tôi giới thiệu một chút ạ! Đây là Nhị Thiếu gia của Bạch gia – Bạch Hạc Ngôn. Thiếu gia, đây là Vương Hỷ Thước – Đại Tiểu thư của Vương gia!”
Vương Hỷ Thước có chút kinh ngạc, người trước mặt không phải là quá giống tiểu thiên sứ của Dao Tinh Vũ hay sao, có khi nào là người cũ của cô ấy hay không? Trong lòng Vương Hỷ Thước bỗng dấy lên trăm ngàn câu hỏi, cô cứ thế nhìn chăm chăm vào Bạch Hạc Ngôn.
Bạc Hạc Ngôn gấp tờ báo xuống, miễn cưỡng nhìn lại Vương Hỷ Thước.
“Chào Vương Tiểu thư, không hiểu có chuyện gì mà cô lại khiến cho người khác phải chờ đợi lâu như vậy? Hơn nữa không phải cô quá bất lịch sự khi cứ nhìn chằm chằm vào tôi như thế này hay sao? Dù tôi biết nhan sắc của tôi cũng không phải là tầm thường.”
Chu quản gia hốt hoảng kéo áo Bạch Hạc Ngôn, nói như vậy chẳng phải có chút thẳng thừng hay sao, chẳng chịu cho con gái người ta mặt mũi gì cả.
Vương Hỷ Thước phì cười, thầm nghĩ.
“Tên này có bệnh à?”
Sau đó Vương Hỷ Thước ra vẻ như chẳng mấy quan tâm đến lời mỉa mai của Bạch Hạc Ngôn, cô đeo kính lên, đi thẳng ra chỗ xe đang chờ. Trong lòng thầm nghĩ, có lẽ gã này ăn nói khó nghe như thế nên mỹ nhân Dao Tinh Vũ của cô mới dứt khoát bỏ hắn.
Thật là quyết định đúng đắn!
“Ban nãy tôi đi với bạn, gặp chút chuyện rắc rối nên mới ra trễ, phiền Nhị Thiếu gia đây phải chờ tôi! Đi thôi, trễ rồi!”
Chu quản gia đi theo Vương Hỷ Thước giúp cô chất hành lí lên cốp xe, sau đó nhanh chóng đi mở cửa sau cho cô.
“Chu quản gia thật là chu đáo, chẳng giống như ai kia!”
Vương Hỷ Thước cũng không quên cạnh khóe Bạch Hạc Ngôn.
“Ôi, chút chuyện nhỏ thôi mà Vương Tiểu thư, là bổn phận của tôi mà. Bình thường Nhị Thiếu gia tôi cũng rất lịch sự, chỉ là vừa gặp thiếu gia còn ngại ngùng nên mới như vậy thôi!”
“Bản tính xấu xa thế rồi, nên mới bị người yêu cũ đá thế chứ!”
“ ‘Người yêu cũ’, cô vừa nói gì thế?”
Bạch Hạc Ngôn cau mày, quay lại hỏi.
“Bạch gia cũng thật là, anh đã có cả con riêng với người yêu cũ rồi mà còn muốn làm thông gia với Vương gia tôi à? Không có khả năng đâu!”
“Con riêng, tôi vẫn chưa hiểu cô muốn nói gì?”
Trước vẻ mặt ngơ ngác của Bạch Hạc Ngôn, Vương Hỷ Thước chán nản xua tay.
“Không nói với anh nữa, mối hôn sự này tôi không tán đồng, vậy thôi! Phiền Chu quản gia về báo lại với Bạch gia dùm tôi!”
“Vương Hỷ Thước Tiểu thư có phải có hiểu lầm gì hay không? Sao Thiếu gia của chúng tôi lại có con riêng được chứ?”
Bạch Hạc Ngôn kéo tay Chu quản gia.
“Mặc kệ cô ta làm trời làm đất gì đấy đi! Hôn sự này tôi cũng không có hứng thú đâu!”
Trước bầu không khí căng thẳng mùi thuốc súng, Chu quản gia đành im lặng, không dám nói gì thêm. Nếu như Bạch lão gia và Bạch phu nhân biết chuyện Nhị Thiếu gia ngay lần đầu gặp mặt đã khiến cho Vương Tiểu thư tức giận đến mức đòi hủy hôn sự thì không biết sẽ phẫn nộ đến mức nào nữa!
Trên suốt đoạn đường về Vương gia, chẳng ai nói với ai một câu nào cả.
“Đến Vương gia rồi, tôi xuống xe đây! Phiền Chu quản gia đây rồi!”
Vương Hỷ Thước không thèm nhắc đến Bạch Hạc Ngôn liền xách va li đi thẳng vào trong sảnh Vương gia. Cô không nhịn được nôn nóng muốn gọi ngay cho Dao Tinh Vũ trách móc một phen.
Rõ ràng là bạn thân vậy mà dám giấu diếm cô thân phận của tiểu thiên sứ, làm hại cô suýt nữa thì dây vào tên gia hỏa Bạch Hạc Ngôn đáng ghét.
Vương Hỷ Thước vừa vất đồ xuống nhà, nhanh chóng thả mình vào bồn nước nóng rải đầy cánh hoa hồng, vừa nhâm nhi một ly rươu vang vừa bấm điện thoại.
Bên đầu dây bên kia vừa nghe reo hai tiếng thì đã có người bắt máy.
“Dao Tinh Vũ à, là mình đây! Tiểu thiên sứ sao rồi, ổn cả chứ?”
Dao Tinh Vũ trả lời có vẻ uể oải, sau khi tiêu hao không ít năng lực để chữa trị cho Tiểu Thiên, cả người cô đều mệt rũ rượi.
“Ổn cả rồi, chỉ là một vết thương nhỏ thôi! Cậu về đến nhà rồi à? Sao, thấy Bạch Thiếu gia đó thế nào?”
Vương Hỷ Thước dường như hét lên trong điện thoại.
“Dao Tinh Vũ, cậu đúng là bạn xấu, một gã đàn ông tồi như vậy mà cậu không cảnh báo cho mình gì cả, làm mất thời gian của mình, còn bị tức thêm. Còn nữa, anh ta là ba của Tiểu Thiên đúng không? Ngoại hình mị hoặc đó chẳng có chút nào khác biệt cả? Cậu đúng là đẻ thuê mất rồi, Tinh Vũ ạ!”
Dao Tinh Vũ kinh ngạc. Tiểu Thiên quả thật giống anh ta đến thế sao, ngay cả người không biết chuyện như Vương Hỷ Thước nhìn một lần còn nhận ra ngay, nếu như Bạch Hạc Ngôn cũng gặp Tiểu Thiên thì làm thế nào?
“Cậu biết cả rồi à?”
“Ban đầu mình không biết đâu, nhưng thật sự Tiểu Thiên quá giống bản sao thu nhỏ của hắn, mình không thể nào không nghi ngờ được? Mà này, hắn ta không chịu trách nhiệm hay sao mà cả hai không đến với nhau thế hả?”
Trước giọng điệu hào hứng hóng chuyện của Vương Hỷ Thước, Dao Tinh Vũ đành bất lực chịu thua.
“Chuyện này dài lắm, bữa sau mình kể với cậu, hôm nay mình mệt quá, không mở mắt nổi nữa rồi!”
“Ui, mình nôn nóng nghe lắm đấy! Vậy hôm sau mình lại nói chuyện tiếp, mình gác máy đây!”