Tần Ý Lam ra chiều ngẫm nghĩ. Ý kiến của Hạ Hồng Yến đúng là nhất cử lưỡng tiện, mấy năm nay bà đau đầu tìm mối hôn sự cho Bạch Hạc Vân nhưng đều bị từ chối.
Dù mang tiếng là Đại Thiếu gia nhà họ Bạch giàu nứt đố đổ vách nhưng thân thể bất tiện như vậy, dù cho có cưới vợ về cũng như bù nhìn, chẳng nhà quyền quý nào muốn đưa con gái mình vào thế đó cả.
Vừa hay Hạ Hồng Yến đưa Tư Thời Vũ đến, một con mồi thích hợp. Nhưng làm sao để thuyết phục Bạch Hạc Vân đây, đó mới là vấn đề!
“Tôi thấy cách bà đề nghị cũng khá hợp lý nhưng chuyện này không thể do tôi quyết cả được. Tôi cần nói chuyện với Bạch Hạc Vân, nhiều năm nay vì chuyện tai nạn mà tính tình nó trở nên khép kín, rất ương bướng, cứng đầu!”
Hạ Hồng Yến lắc đầu, đáy mắt lộ ra vẻ gian xảo.
“Không cần phải phức tạo như vậy đâu. Chỉ cần cho một chút thuốc vào nước là được, “đêm xuân ý đượm tình nồng”, đến khi chúng nó tỉnh lại thì chuyện đã rồi. Lúc đó dù muốn dù không thì cả hai đứa nó vẫn phải chấp nhận thôi!”
Tần Ý Lam kinh ngạc, có loại thuốc kỳ diệu như vậy sao, bà đúng là lạc hậu mà.
Thật ra Hạ Hồng Yến cũng chẳng hơn gì Tần Ý Lam, chỉ có điều bà ta đã được Tư Nhã Thi gợi ý dùng cách này là hiệu quả nhanh chóng nhất. Một khi đã dính vào thì không cách nào kháng cự lại được.
“Bà tính khi nào ra tay?”
Tần Ý Lam xem ra còn nôn nóng hơn cả Hạ Hồng Yến. Ý nghĩ con hồ ly Tư Thời Vũ đó bám lấy đứa con trai danh gia vọng tộc Bạch gia khiến bà ta không thể nào chịu được.
“Tôi đang chờ Nhã Thi mua chuộc mấy đứa bạn của Thời Vũ, phải dụ được nó đến khách sạn mới hành động được. Bà biết nơi nào kín đáo hay không?”
“Khách sạn Bạch Xuyên thì sao? Còn một tòa vừa mới xây dựng xong, chưa được đưa vào hoạt động! Tôi sẽ đưa thẻ VIP cho bà, có thể ra vào lúc nào tùy ý.”
“Được, cứ vậy đi. Khi nào chốt được thời gian cụ thể tôi liền báo cho bà mang Hạc Vân đến.”
Tần Ý Lam gật đầu.
Cả hai nhanh chóng thanh toán tiền rồi ra xe, ai về nhà nấy.
Hạ Hồng Yến thấy mình thành công trong việc thuyết phục Tần Ý Lam thì trong lòng khấp khởi mừng thầm. Tuy không nhắc gì đến chuyện sẽ đưa Tư Nhã Thi, Tư Nhã Tú về làm dâu Bạch gia nhưng bà đã nhiệt tình giúp Tần Ý Lam loại trừ mối hậu họa này như vậy, chắc chắc Tần Ý Lam sẽ không dám phụ bà đâu.
Ý nghĩ có mối liên hệ bí mật với vị phu nhân cao quý nhà họ Bạch khiến Hạ Hồng Yến bật cười. Tần Ý Lam luôn tỏ ra cao ngạo, lạnh lùng như vậy nhưng thật ra tâm tính cũng nhỏ nhen chẳng khác gì bà, như vậy cũng dễ dàng hành động rồi.
“Mẹ về rồi này Nhã Tú, Nhã Thi!”
Vừa vào đến cửa thì Hạ Hồng Yến đã réo gọi hai đứa con cưng của bà ta.
Tư Nhã Thi đang ở trong phòng lững thững đi ra, có vẻ như cô ta vừa mới thức giấc.
“Mẹ gặp Tần Ý Lam thế nào rồi? Bà ta đồng ý phối hợp với chúng ta chứ?”
Hạ Hồng Yến ngồi xuống trường kỷ, thở hắt ra.
“Dì Vương, lấy cho tôi một cốc nước chanh lạnh đi! Trời nóng quá.”
“Dạ, thưa Phu nhân.”
Chờ cho dì Vương đi khuất vào bếp Hạ Hồng Yến mới thấp giọng nói với Tư Nhã Thi.
“Rất nhanh chóng, Tần Ý Lam vậy mà đã đồng ý rồi! Thuận lợi hơn mẹ tưởng tượng nhiều.”
“Con đã nói rồi mà, chuyện có lợi như vậy cho Bạch gia dễ gì bà ta từ chối chứ. Mẹ cứ lo lắng mãi làm gì!”
Hạ Hồng Yến nhìn quanh quất.
“Tư Nhã Tú đâu rồi? Nó lại không có nhà à?”
Tư Nhã Thi ngửa đầu ra ghế, vẻ thoải mái.
“Nó vừa bảo đi gặp một người bạn rất quan trọng, sẽ về ngay ấy mà! Bây giờ chỉ còn tìm cách dẫn dụ con Tư Thời Vũ đó đến khách sạn nữa là xong. Mẹ đã hỏi Tần Ý Lam ở đâu là phù hợp chưa?”
“Bà ta nói khách sạn Bạch Xuyên vừa mới xây xong là tốt nhất, còn có thẻ VIP, tự do ra vào.”
Tư Nhã Thi gật đầu, bước đầu mọi chuyện đều đã thuận lợi, chỉ còn chờ Tư Nhã Tú ra tay. Không biết nó đã sắp xếp đến đâu rồi.
Sau giờ tan học, Tư Thời Vũ cùng với Phương Quỳnh Chi đang cùng nhau tản bộ trong khuôn viên trường thì lại vô tình gặp Mặc Hi Thần, hay nói đúng hơn là có vẻ như anh đang cố ý chờ cô.
“Hai em đang chuẩn bị ra về à? Có thời gian đi uống nước một chút không, anh biết có một quán trà gần trường mình rất xinh xắn, trang nhã lại ngon nữa!”
Phương Quỳnh Chi mỉm cười, đẩy Tư Thời Vũ ra phía trước.
“Thời Vũ đang rảnh ấy anh, còn em thì có chút chuyện bây giờ phải về trước mất rồi!”
Tư Thời Vũ e thẹn đỏ cả mặt.
“Cậu làm gì thế Quỳnh Chi, mình rảnh lúc nào chứ?”
“Chẳng phải lúc nãy cậu nói với mình là về nhà cũng không làm gì sao, mau đi với Hi Thần đi, người ta cố ý mời cậu mà!”
“Cậu không đi cùng bọn mình sao?”
Tư Thời Vũ kéo tay Phương Quỳnh Chi, nài nỉ.
“Mình thật sự có hẹn mà. Cậu với anh Hi Thần cứ đi uống trà đi, mình về đây!”
Nói rồi không chờ cho Tư Thời Vũ kịp phản ứng, cô đã chạy đi mất.
Mặc Hi Thần nhìn Tư Thời Vũ mỉm cười, anh đưa tay về phía cô, mỉm cười dịu dàng, giọng nói ôn nhu tựa như làn gió xuân mơn man thổi.
“Đưa túi đây, anh cầm giúp cho. Trước giờ anh chưa từng hẹn người khác đi uống nước đấy!”
Tư Thời Vũ nhìn Mặc Hi Thần, anh nói vậy là có ý gì, anh đang ngầm ẩn ý rằng cô là người đặc biệt với anh hay sao? Thật là đau đầu.
Mặc Hi Thần không hiểu những suy nghĩ phức tạp trong đầu Tư Thời Vũ, anh cứ nhẹ nhàng đi bên cạnh cô. Thỉnh thoảng kể những kỷ niệm thời đi học ở Thủy Vân Đàm khiến cô cười khanh khách.