Bạch Hạc Ninh mỉm cười nhìn hai vợ chồng Tư Hàn San.
“Tư Lão gia, chúng tôi biết rõ ràng người mình muốn hỏi cưới cho Bạch Hạc Ngôn là ai chứ, làm sao lại có chuyện nhầm lẫn được. Tuy hai vị tiểu thư kia cũng rất tốt nhưng Bạch Hạc Ngôn chưa từng tiếp xúc qua nên việc Bạch Hạc Ngôn chọn Tư Thời Vũ tôi đây không có ý kiến. Bọn trẻ luôn có lí do riêng của mình!”
Bạch Hạc Ngôn có vẻ không kiêng dè gì, ngay sau đó liền lên tiếng.
“Ông Tư đây nói cả ba đều là con gái của ông nhưng sao tôi lại có cảm giác ông đang coi thường, hạ thấp Thời Vũ như vậy! Cô ấy có gì không xứng với tôi. Nếu như ông luyến tiếc vì Nhã Tú, Nhã Thi không được gả cho nhà họ Bạch thì ông có thể xem xét đến việc gả cho anh trai tôi Hạc Vân hoặc em út Hạc Kiêu chăng?”
Tư Hàn San và Hạ Hồng Yến giận tái mặt đi nhưng cố gắng kìm nén. Bạch Hạc Ngôn đang bỉ bôi họ tham giàu, khinh người lại còn muốn gả tống tháo hai đứa con gái vào nhà họ Bạch, bám víu nhà học Bạch bằng mọi cách.
Rõ ràng chính nhà họ Bạch đến đề nghị hôn sự này kia mà, sao bây giờ chỉ qua một câu nói của Bạch Hạc Ngôn liền biến thành nhà họ Tư đi cầu cạnh Bạch gia.
Tư Hàn San xua tay.
“Chúng tôi không có ý như vậy đâu, Nhị Thiếu gia đây chắc là hiểu nhầm ý tôi rồi. Cậu muốn hỏi cưới Tư Thời Vũ dĩ nhiên chúng tôi không có ý kiến gì, hơn nữa còn rất vui mừng. Nhưng Tư Thời Vũ còn đang đi học, có thể chờ sau khi tốt nghiệp mới kết hôn hay không?”
TưThời Vũ nhận ra sự tính toán trong lời nói của Tư Hàn San, cô còn khoảng hai năm nữa mới chính thức tốt nghiệp. Mà trong khoảng thời gian hai năm đó chẳng biết cô còn gặp đại nạn gì nữa hay không?
Nếu lúc đó cô tự nhiên biến mất chẳng phải là hai đứa con của Hạ Hồng Yến sẽ thay vào vị trí của cô hay sao.
Có vẻ như Bạch Hạc Ngôn cũng đọc được suy nghĩ của Tư Hàn San nên anh nhanh chóng bác bỏ.
“Tư Lão gia, Thời Vũ tiểu thư sau khi kết hôn vẫn có thể đi học nhưng bình thường. Bạch gia chúng tôi vốn dĩ hiếu học, sẽ không để cho tiểu thư đây thất học đâu, ông không cần quá lo lắng!”
Tư Hàn San vốn dĩ định nói gì nhưng lại cứng họng, không biết phải phản bác thế nào.
Bạch Hạc Ninh thấy vậy liền tiếp lời.
“Tất cả yêu cầu về sính lễ của Tư gia chúng tôi sẽ xem xét đáp ứng đủ cả nhưng Bạch gia có một yêu cầu nho nhỏ đối với Nhị Phu nhân tương lai thôi! Chúng tôi muốn Tư Lão gia đây mang mỏ đá ở Thủy Vân Đàm làm của hồi môn cho Tư Thời Vũ là được!”
“Không được!”
Tư Hàn San nhất thời bất ngờ không kịp suy nghĩ gì liền lên tiếng phản đối.
Mỏ đá ở Thủy Vân Đàm không chỉ đơn giản là mỏ đá quý bình thường mà còn chiếm phần lớn sản lượng đá thô mà công ty đá quý của Tư thị sở hữu và đưa vào chế tác trang sức. Những mỏ đá rải rác ở những tỉnh thành khác đều có nhưng không phải là chủ lực do sản lượng tương đối ít và không thể khai thác thường xuyên được. Nếu như không thể trực tiếp khai thác từ nguồn như hiện nay thì Tư thị phải nhập khẩu từ nước ngoài về, giá thành sản phẩm cũng sẽ đội lên rất cao, dẫn đến khó khăn trong việc bán ra thị trường.
Tư Hàn San làm chủ Tư thị bao nhiêu năm nay, ông ta hiểu rõ mỏ đá ở Thủy Vân Đàm quan trọng đến như thế nào, cho nên yêu cầu này của Bạch gia quả thật là rất quá đáng. Đối với Tư Hàn San đích thực là một cú sốc lớn, ông ta không nghĩ được là tại sao Bạch gia lại biết tầm quan trọng của Thủy Vân Đàm mà muốn thôn tính mỏ đá này?
Bạch Hạc Ninh cầm tách trà lên thong thả uống, nhìn Tư Hàn San.
Biết mình vừa thất thố trước mặt trưởng bối nên Tư Hàn San bối rối ngồi xuống.
“Bạch Lão gia, quả thực chúng tôi không thể nào mang mỏ đá ở Thủy Vân Đàm ra làm của hồi môn được. Tôi có thể xem xét đến việc tặng một món hồi môn khác cho Thời Vũ khi nó xuất giá!”
“Nếu là Nhã Tú hay Nhã Thi thì chúng tôi còn có thể xem xét đến việc lấy mỏ đá Thủy Vân Đàm ra làm của hồi môn!”
Hạ Hồng Yến nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nhảy xổ vào câu chuyện.
Sự ngu ngốc và hồ đồ của bà ta khiến cho Tư Hàn San giận đến đỏ mặt bừng bừng, chỉ hận không thể lao đến bịt miệng bà ta ngay tức thời.
“Hạ Hồng Yến, bà im ngay cho tôi. Không phải là chuyện của bà! Dù là Nhã Tú hay Nhã Thi cũng không được.”
Hạ Hồng Yến có vẻ không cam tâm, bà ta cứ làu bàu, cằn nhằn trong cuống họng.
“Chỉ là một mỏ đá thôi mà, có gì quan trọng hơn con cái trong nhà chứ!”
Bạch Hạc Ninh cùng Bạch Hạc Ngôn nhìn phu thê nhà họ Tư đấu đá lẫn nhau thì không nhịn được cười thầm trong bụng, nhà họ Tư tồn tại đến ngày hôm nay cũng thật sự là kỳ diệu. Ngay cả Tư Thời Vũ vốn chỉ là người không liên quan mà cũng cảm thấy xấu hổ thay cho họ. Một người đàn ông tính toán cùng với một người phụ nữ hàm hồ, đúng làm khiến người ngoài chê cười không dứt.
Bạch Hạc Ninh có vẻ không thể kiên nhẫn thêm được nữa nên cùng Bạch Hạc Ngôn đứng dậy cáo từ.
“Hôm nay chúng tôi chỉ trao đổi sơ qua như vậy thôi, còn khi nào đạt được thỏa thuận chính thức thì ba mẹ của Hạc Ngôn sẽ sang Tư gia cùng gặp mặt trao đổi. Xin chào hai vị, chúng tôi về đây!”