Tà ma pháp trên người nàng cũng bị giải trừ, thế nhưng thống khổ hoàn toàn thua một phần của tiểu thư, nhìn diện mạo của tiểu thư bây giờ, liền khiến nàng muốn thay tiểu thư chịu khổ. Nàng bé nhỏ không đáng kể, có thể chịu đựng tất cả dằn vặt, cũng không muốn tiểu thư có một chút khó chịu.
Tịch Ân đứng ở tại chỗ im lặng mặc cho Mã Cơ kêu gào, chàng không hề biết rằng ở trong kính thủy tinh lại làm tổn thương Lộ đến thế, nhất định ngay cả sức đứng dậy nàng cũng không có, chẳng trách trong kính thủy tinh có thể đem tà khí trong người nàng giải trừ hoàn toàn, không có sót lại.
“Các ngươi đi đi!” Thật vất vả, Tịch Ân rốt cục quyết định quyết tâm thả các nàng đi.
Trước kia chàng có ý định thả các nàng đi, thế nhưng sau khi Mã Cơ gặp Lộ, chàng lại chần chừ, trong lòng xuất hiện một cảm giác quái lạ, không để cho tâm tình không khống chế được ảnh hưởng đến quyết định của mình, chàng nhanh chóng hạ lệnh, không cho bản thân có cơ hội hối hận.
Mã Cơ phẫn hận trừng mắt Tịch Ân, nhìn lại tiểu thư trong lòng, nếu không mất đi tà ma pháp, nàng chắc chắn sẽ cùng Tịch Ân phân cao thấp, thay tiểu thư báo thù .
“Mã Cơ, chúng ta đi.” Lộ yếu đuối gọi nàng, giục nàng dời đi.
“Được, tiểu thư.” Mã Cơ dễ dàng hưởng ứng Lộ, dường như từ trước cũng thế, đem Lộ trở thành trân bảo, bảo vệ từng chút một trong ngực.
Mắt thấy Mã Cơ ôm lấy Lộ, một khối đá lớn bỗng nhiên đánh vào trái tim Tịch Ân, làm cả người chàng khó chịu, một hơi thở hổn hển dường như thoáng qua, nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Mã Cơ trừng mắt hướng Tịch Ân một lần nữa, trong đôi mắt đen rõ ràng là có ý cảnh cáo.
Sự tình đến đó sẽ chấm dứt, nàng cảnh cáo Tịch Ân không được trêu chọc tiểu thư của nàng, bằng không nàng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nhìn vẻ mặt giễu cợt của Mã Cơ, Tịch Ân cắn răng cứng rắn lui ra phía sau vài bước, mặc cho Mã Cơ ôm Lộ quang minh chính đại rời đi.
Nhìn xa xa, đến khi thân thể của nàng và Mã Cơ chỉ còn lại một, chàng nhạy cảm nghe được Lộ nói với Mã Cơ; Mã Cơ hứa hẹn sẽ chăm sóc nàng vĩnh viễn.
Trong nháy mắt, phòng ngự trong tim Tịch Ân vỡ một góc, đau đớn lan tràn, nỗi xua xót ứa ra trong cổ họng, làm chàng khó chịu nhăn mày, lúc này chàng không còn thận trọng, bình tĩnh như thường ngày nữa, hoàn hoàn là một nam nhân bình thường, có tình yêu, có dục vọng, có đau lòng, có đố kị!
Mặt trời chiều lui dần xuống phía Tây, trăng sáng nhô lên cao, Tịch Ân thấy rõ ràng không thể bình tĩnh được, đứng thẳng trầm mặc không nói.
Nhớ lại, cả đời này, chàng chưa từng xuất hiện tâm trạng phóng đãng như vậy, hắn tuy rất vui vẻ khi có Á Khắc Tư và Mại Nhĩ là bạn bè, vì bọn họ mà cười, vì hai người bọn họ mà lòng thêm can đảm. Đối với các đệ tử, chàng lại tỏ là một sư phụ uy nghiêm, hết lòng truyền đạt, chỉ hy vọng bọn họ có thể đem lại hạnh phúc cho nhiều người. Mà đối với người dân của chàng thì thái độ của chàng tận tâm tận lực vì người dân phục vụ, vì mỗi người chia sẻ phiền phức.
Chàng tận tâm với quân vương, quốc gia, nhân dân, bằng hữu và với đệ tử, cả đời này không thẹn với lòng, nhưng tà ma nữ Lộ lại khiến chàng tạo ra một sai lầm lớn! Sai lầm này, khiến chàng không cách nào quay đầu lại.
Chẳng lẽ đây là ông trời muốn thử thách chàng sao? Nếu chàng có thể vượt qua thử thách, không bị tà ma nữ lộ ảnh hưởng, chàng có trở thành tư tế đúng như mong muốn hay không?
Chàng rất muốn làm tư tế! Đây là khát vọng lớn nhất đời chàng, từ khi chàng sinh ra, ông trời đã quyết định vận mệnh của chàng, an bài chàng đến bên cạnh sư phụ học tập, chàng cũng chưa từng khiến sư phụ thất vọng, khả năng học tập của chàng rất khá, hễ sư phụ dạy qua, chàng đều có thể vận dụng tốt, sư phụ thường nói, chàng trời sinh nhất định là tư tế.
Chàng cũng cho rằng như vậy, chẳng bao giờ hoài nghi số mệnh của mình, sống tới hai mươi lăm năm cho đến ngày hôm nay, những gì chàng thấy hóa ra vẫn là rất ít .
Sau khi cùng tà ma nữ Lộ giao đấu, trái tim và lý trí của chàng có thay đổi rất lớn, lý trí nói cho chàng rằng thay đổi như vậy là sai, nếu chàng đủ thông minh, nên cùng tà ma nữ Lộ duy trì khoảng cách, hơn nữa nên coi nàng là người bình thường, không nên vì nàng mà nổi giận.
Để thực hiện tâm nguyện từ nhỏ đến lớn, chàng lựa chọn đối xử vô tình với nàng, biết rõ giam nàng vào trong kính sẽ làm nàng thống khổ không chịu nổi, sẽ tiêu hao sinh mệnh của nàng, giải trừ tà ma pháp trên người nàng đồng nghĩa với việc càng làm thương tổn nàng, nhưng chàng vẫn quyết tâm, ngày qua ngày mắt lạnh lùng nhìn nàng thét chói tai, rên rỉ.
Tịch Ân bỗng nhiên tiến lên, có một luồng kích thích muốn ngăn cản Mã Cơ, nếu như chàng muốn, chàng có thể tìm được cả trăm nghìn lý do khiến Lộ ở lại, nhưng chàng không thể!
Thấy chàng xông lên trước, Mã Cơ tiến lên phía trước ngăn cản, ngay cả nếu cần thì cũng sẽ xung đột với chàng.
Khi thấy nàng thống khổ giãy dụa, chàng thì thào nhớ kỹ lời sư phụ lúc còn sống dạy cách bảo tĩnh tâm lại, hắn dồn hết sức để chẳng quan tâm, muốn loại trừ ý nghĩ hỗn loạn trong lòng.
Cùng nàng ở chung lâu ngày, chàng không biết phải phải làm như thế nào cho phải, để nàng đi sao? Hay là giữ nàng lại? Không có khả năng giữ nàng lại, nhưng vừa nghĩ đến thả nàng đi, trong lòng lại đau khổ không nói lên lời. Chàng cũng không rõ vì sao bản thân lại trở nên kỳ quái như vậy, chàng chỉ có thể âm thầm đem đau khổ nuốt xuống, giấu thật sâu dưới đáy lòng.
Chuyện của Á Khắc Tư và Ti Nhuế Cao Mạc tới vừa lúc khiến chàng có lý do rời đi, mới hiểu rõ mọi chuyện. Mấy ngày nay, chàng sắp xếp lại mọi chuyện, xác định tà ma nữ Lộ xuất hiện là do ông trời muốn trêu đùa chàng một chút, chàng liền quyết tâm để nàng đi, đi được càng xa càng tốt, tốt nhất là cuộc đời còn lại hai người sẽ không gặp lại.
Sở dĩ chàng đến thần điện, là muốn Mã Cơ mang nàng đi ngay lập tức
Chỉ là… Chỉ là nàng đi, chàng vốn nên vui vẻ tiếp tục tu luyện, thế nhưng chàng không vậy! Sự ra đi của nàng khiến chàng trống rỗng, chàng thậm chí không hiểu được tiếp theo nên làm thế nào cho phải, lý trí nói cho chàng biết, nên sống như trước kia, nhưng thật không dễ dàng!
Chàng khẽ nhếch khóe môi, chẳng bao lâu sau chàng lại thấy trống rỗng, cảm giác đau khổ, chàng vốn nên không có tâm tình này.
Không thể tiếp tục như vậy, nếu không chàng sẽ làm ra chuyện khiến bản thân hối hận, chàng là tư tế vương quốc Á La Tư, chết cũng phải xứng với danh hiệu đó.
Chàng nhất định phải vượt qua thử thách của ông trời, tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm lần thứ hai, sai lầm một lần là đủ rồi, đủ rồi!
Đôi mắt bạc của Tịch Ân trầm lại, bàn tay vô tình vung lên, mặt kính thủy tinh lập tức khép lại, chàng đem tất cả tâm tư hỗn độn đó giam lại trong kính, coi như không có chuyện gì, sau này chàng sẽ sống cuộc sống bình thường như trước kia.