Editor: Thảo Vy
Ở thời đại này muốn xuất ngoại chỉ có thể ngồi thuyền. Cũng may là Hoàng Yêu sống tại thành thị ở vùng duyên hải, đi bằng thuyền cũng không lâu.
Ba ngày sau, Hoàng Yêu thu thập hành lý thật tốt, người nhà cùng hạ nhân đều đến bến tàu tiễn nàng.
"Tiểu thư thật sự không cần ta đi cùng để chăm sóc cho ngươi sao?" Thủy Lam tội nghiệp nhìn Hoàng Yêu, hi vọng Hoàng Yêu thay đổi chủ ý.
"Đúng vậy a, Kiều Kiều, con chỉ có một mình sống ở bên ngoài, ta và phụ thân con không yên tâm chút nào." Lần này Hoàng Yêu xuất ngoại một mình một người, đến Thủy Lam cũng không mang theo, Mục mẫu lo lắng nàng ở bên ngoài sẽ phải chịu khổ.
"Ba, mẹ, ta muốn bản thân thật sự trưởng thành hơn." Hoàng Yêu trấn an hai người, tiếp nhận rương hành lý từ trong tay bọn họ, chuẩn bị lên thuyền.
"Kiều Kiều." Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên, Hoàng Yêu quay đầu lại nhìn Lục Thanh Việt đang từ trên xe bước xuống.
"Thanh Việt ca ca." Khóe miệng Hoàng Yêu cong lên, cười với hắn, càng làm cho Lục Thanh Việt không muốn rời xa nàng.
Tới tận bây giờ Lục Thanh Việt mới cảm thấy hắn không có cách nào để có thể buông tay.
"Kiều Kiều, hãy ở lại đây, Thanh Việt ca ca sẽ chăm sóc ngươi thật tốt." Lục Thanh Việt ôm Hoàng Yêu, đem đầu chôn ở trên vai nàng, ngữ điệu nặng nề.
"Thanh Việt ca ca, ta vẫn luôn nghĩ bản thân sẽ sóng vai đứng cùng ngươi chứ không phải tránh ở phía sau ngươi." Hoàng Yêu vùi đầu ở trong ngực hắn, rầu rĩ nói.
"Hơn nữa, chẳng phải ở thời đại này nữ nhân nên độc lập, kiên cường sao? Thanh Việt ca ca, ngươi không cao hứng cho ta ư?"
"......" Lục Thanh Việt hận không thể tặng cho chính mình một cái tát, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước cần gì mở cái miệng thối ra.
Ôm nửa ngày Lục Thanh Việt mới buông Hoàng Yêu ra, bình tĩnh nhìn nàng, trầm giọng nói: "Ta chờ ngươi trở về."
"Ân." Trên mặt Hoàng Yêu nổi lên một tia đỏ ửng, vừa lúc tiếng thông báo thuyền chuẩn bị rời bến vang lên, Hoàng Yêu nhanh nhẹn nhón chân hôn trên mặt Lục Thanh Việt một cái, thanh âm nhỏ nhẹ mềm mại: "Chờ ta trở lại."
Xúc cảm ấm áp làm Lục Thanh Việt ngẩn ngơ. Nhìn nữ tử nhỏ nhắn bước lên boong thuyền, tâm mềm đến mức không thể tưởng tượng. Nhanh chân tiến lên, Lục Thanh Việt kéo chặt tay Hoàng Yêu, nhắm vào môi nàng hôn xuống một cái, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được nói: "Nhất định."
Hoàng Yêu không trả lời hắn, bất quá trên mặt nàng đỏ ửng đã nói lên hết thảy. Lục Thanh Việt nhìn bóng dáng biến mất kia, khóe miệng hơi hơi gợi lên, trong mắt tràn đầy ý cười, tâm trạng hắn bây giờ rất vui vẻ.
Nữ tử của hắn cũng không có thay lòng đổi dạ.
"Ma nữ đại đại, giá trị hảo cảm của Lục Thanh Việt đối với ngài tăng lên đến 88, đã trên cả thích rồi nha ~" bước lên thuyền, Nháo Nháo nói cho Hoàng Yêu tin tức tốt này.
Hoàng Yêu muốn xuất ngoại, Lục Thanh Việt liền an bài cho nàng riêng một khoang thuyền, Hoàng Yêu nằm ở trên giường, trên mặt nơi nào còn có vẻ thiếu nữ thẹn thùng vừa rồi.
Nháo Nháo không thể không cảm thán một câu: Kỹ thuật diễn của ma nữ đại nhân quả nhiên là vô địch.
Bởi vì Hoàng Yêu chính là được cảm xúc tạo ra, nàng có thể dễ dàng biểu hiện ra ngoài bất kỳ cảm xúc mà nàng muốn, giống như hấp thu nhiều loại kỹ năng, cần loại kỹ năng nào chỉ việc ấn nút mở liền có thể sử dụng.
"Đúng rồi, ma nữ đại đại, ngươi muốn học gì trong trường quân đội?" Nháo Nháo hỏi.
Hải quân, lục quân, không quân*, không biết nàng sẽ lựa chọn cái nào......
*Hải quân: Binh lính chiến đấu trên mặt biển; Lục quân: Lực lượng đánh giặc trên bộ; Không quân: Lính đánh giặc trên không.
"Lính đánh thuê." Hoàng Yêu câu môi cười, cho Nháo Nháo một câu trả lời ngoài ý muốn.
Lính đánh thuê có thể gọi là binh lính, nhưng so quân nhân càng tùy ý cùng sát khí.
Có thể nói lính đánh thuê là sát thủ, sát thủ của quốc gia.
Đến nỗi việc Hoàng Yêu phải làm thế nào để có thể tiến vào đoàn lính đánh thuê Nháo Nháo một chút cũng không lo lắng, Nếu Hoàng Yêu đã quyết định xuất ngoại, như vậy hết thảy mọi thứ đều đã được lên kế hoạch hoàn hảo.
-
Một năm sau.
Tại bến tàu, một nam nhân mặc quân trang* dựa vào xe, khuôn mặt lãnh ngạnh* soái khí làm cho không ít nữ nhân phải quay đầu lại, tiếng thuyền cập bến vang lên, khuôn mặt nam nhân lãnh ngạnh dần trở nên nhu hòa hơn, đi về hướng chiếc thuyền.
*quân trang: trang phục quân nhân. (Hình như lúc trước tui có giải thích qua cái này rồi nhỉ? Tui không nhớ rõ lắm nhưng thôi kệ, vẫn là giải thích ra luôn đi.)
*lãnh ngạnh: lạnh lùng ngay thẳng.
- -----------------------------------------------
Góc lảm nhảm của editor:
Vì tui edit bằng bản CV nên khi mới đọc tới tựa đề chương 15 tui liền phun nước.
Nó ghi là: Chương 15 thích thượng ngươi
Tui hết hồn nghĩ không lẽ chương này có H (Vì thượng có nghĩa là trên cũng có nghĩa khác đen tối hơn là làm những chuyện không phù hợp cho trẻ nhỏ xem (//▽//) ), sau đó quyết định edit chương trước rồi nhan đề tính sau.
Nhờ vậy mới có cái nhan đề trong sáng như bây giờ \(≧▽≦)/
Làm tui giật cả mình luôn.