Ma Nữ Nghê Thường

Chương 91: Suy nghĩ một chút




Trước đây không lâu, Luyện nhi còn nói với ta, muốn ta làm bạn bên cạnh, không phải bởi vì muốn ta cả ngày quan tâm xem nên bảo vệ nàng như thế nào.

Kỳ thật nàng không biết, phần lớn thời gian, thường chỉ vìmuốn không trở thành gánh nặng của nàng, cơ thểnày nhất định đã là phải dốc hết toàn lực rồi.

Trớ trêu thay, dù cho đã dốc hết toàn lực, kết quả lại thường là diễn ra theo chiều hướng ngược lại.

Ảo não, thậm chí xấu hổ, này không phải chỉ là tự tôn hoặc vấn đề gìkhác, bản thân đã từng đáp ứng với nàng phải cùng tiến cùng lùi sống chết có nhau, nói ra những lời này, cũng không chỉ đại biều cho tâm tình muốnsống chết có nhau, mà cũng nhất định phải có năng lựccùng tiến cùng lùi, nếu như ràng buộc nàng trói chặt lấy nàng, khiến cho nàng vô pháp giương cánh bay cao làm những chuyện nàng muốn, vậy lời hứa này, không bằng không có.

Nàng cũng không cần một người hữu dụng ở bên cạnh, mà ta lại nhất định muốn trở thành một người hữu dụng đối với nàng, hai chuyện này, cũng không xung đột.

Nhưng mà lại không biết phài làm thể nào để giải thích thật tốt cho nàng hiểu, có lẽ nàng cũng nghe không lọt tai.

Ngày đó đến cuối cùng, Luyện nhi vẫn đồng ý cùng hành động với Thiết lão gia tử, thay vì nói là đồng ý, nhìn qua chi bằng nói là bị tức giận, sau đó mỗi ngày đi sớm về trễ cũng liền thôi, lúc trở về trong phòng cũng thường là gương mặt lạnh lùng, chưa nói được mấy câu liền muốn nhắm mắt phớt lờ, ta phải chủ động bắt chuyện, mới có thể hờ hững lạnh lẽo đáp lại hai tiếng.

Vốn còn tưởng rằng nàng là nổi tính trẻ con, không lâu liền sẽ tốt, nhưng mà bất tri bất giác mấy ngày quađi, tình hình này lại không chuyển biến tốt đẹp lên chút nào, ngoại trừ khi còn nhỏ những lúc nàng không hài lòng với ta, loại tình huống này có thể nói là chưa bao giờ xảy ra, ta không thể không đối mặt với một sự thật, đó chính là bản thân thật sự chọc giận nàng.

Điều này khiến cho người ta cảm thấy có chút không biết làm sao, bởi vì đây là lần đầu tiên, yêu cầu của nàng dành cho ta, cùng yêu cầu của ta dành cho bản thân mình, sinh ra mâu thuẫn.

Nhưng mà, dù cho không có phương pháp ứng đối quá tốt, dựa vào vấn đề nguyên tắc lại thứ cho vô pháp nhượng bộ, cho nên, chuyện trước mắt có thể nghĩ đến, cũng chỉ có thể uyển chuyển cầu hoà, từ từ chứng minh, chứng minh mình có thể kề vai sát cánhcùng nàng, mà không phải cần phải sống dưới cánh chim cùng sự che chở kia, làm liên lụy đến sự tung cánh bay lượn của nàng.

Vì thế mặc dù phải khiến cho Luyện nhi tạm thời không hài lòng, cũng không thể làm gì khác, chỉ trông mong nàng có thể sớm hiểu được nổi khổ tâm của bản thân, sau đó, còn phải sẵn lòng cảm kích mới được.

Ngoại trừ chút khó khăn nho nhỏ khi ở cùng Luyện nhi, mấy ngày nay dù sao cũng phải coi như là trôi qua thư thái thuận lợi, hai ngày trước vết thương trên đầu còn từng giây từng phút giày vò lấy người, dần dần thực sự trở lại bình thường rồi, đã có sự nghỉ ngơi cùng nước uống đầy đủ, xoang mũi cũng không lại chảy máu nữa, mỗi ngày Thiết lão gia tử cùng Luyện nhi đều đi ra ngoài thám thính tình hình, khi ở một kình, vị hướng đạo trẻ tuổi kia liền thường mang chút ít trái cây cam thảo mát lạnh giải nhiệt đến thăm hỏi nói chuyện phiếm, cũng không cô đơn.

Đáng tiếc Luyện nhi vẫn còn đang tức giận với ta, cho nên mỗi đêm trở về, cũng liền không đụng đến những loại trái cây ngọt ngào đặc biệt để dành lại cho nàng, thật sự là khiến cho người ta vô kế khả thi.

Một chuyện khác khiến cho người ta vô kế khả thi nữa chính là tốc độ hồi phục của thân thể, có thể nói, thật muốn có thể nhanh chóng khỏe lênđồng hành cùng bọn họ mới đúng, dù sao đây chính là mục đích căn bản khi bản thân một đường đến đây, nhưng mà bốn năm ngày đã trôi qua, ngoại trừ cảm giác không còn khó chịu nữa, thân thể vẫn luôn có chút cảm giác lâng lâng,không thể sử dụng quá nhiều sức lực.

Đối với chuyện này, mặc dù lo lắng, cũng không dám liều lĩnh, kết quả của sựliều lĩnh thường là dục tốc bất đạt, cho nên cũng chỉ có thể mỗi ngày ngồi xuống điều tức theo một nhịp điệu cố định, phần lớn thời gian, đều dành để làm hai chuyện vô cùng buồn chán chính là ngẩn người cùng tựa vào bên cửa sổ mà ngắm phong cảnh.

Thảm thêu lớn, gối móc, khăn tắm hoa, những nhánh nho leo ờ trước cửa sở, những thứ này đúng làphong tình của dị vực mà bình thường người Trung Nguyên không thể nhìn thấy, trong mắt bản thân lại thiếu đi vài phần mới lạ đáng nói, nhìn nhiều cũng không còn cảm thấy thú vị nữa.

Nhưng thật ra thường sẽ nghe thấytiếng ca múa, cách một ngày sẽ nghe thấy một hai lần, ởngay trong sân phía Tây bên ngoài cửa sổ, đó là tiểu viện riêng của lão bản khách điếm, người Duy Ngô Nhĩ vốn là giỏi ca múa, sau giờ ngọ nhàn hạ, luôn có thể nhìn thấy những người xung quanh tụ tập lại cùng một chỗ, hoặc ngồi dưới mái hiên, hoặc ngồi dưới giàn nho, chuẩn bị trái cây sữa phẩm vừa ăn vừa nói chuyện, đến chỗ cao hứng còn có tiếng trống con vang lên, chủ nhân hoặc đàn hoặc hát, những người còn lại kìm lòng không được mà tương hòa nhảy múa, nhịp điệu vui tươirộn ràn, trong nội viện là một mảnh vui ý.

Đối với một màn bất ngờ này, lúc mới bắt đầu cảm thấy có chút ồn ào bên tai, về sau khi càng lúc càng nhàm chán, đẩy cửa sổ ra nhìn, nhìn thấy cảnh tượng vừa múa vừa hát, vô ưu vô lự, lại cảm thấy rất là đào tình thích tính, giải buồn tiêu sầu, cũng liền vui vẻ nhìn một màn hoan ca cười cười nói nói diễn tra mỗi ngày này.

Cứ như vậy lặp lại hai ba ngày, bản thân đứng bên góc cửa sổ từ trên lầunhìn xuống dần dần bị mọi người phát hiện, đặc biệt là trong đám người đang ca hát kia tình cờ còn có người quen, tiểu hỏa hướng đạo kia đã gọi là bằng hữu của lão bản, tất nhiên cũng tham gia vào trong đó, từ khi phát hiện ra ta, liền ba lần bốn lượt từ xa xa hướng cửa sổ mà cúi người chào, một bộ dạng nhiệt tình lời chào, cho dù mỗi lần đều bị ta chỉ chỉ vào vết thương, lắc đầu nhã nhặn từ chối, nhưng tựa như cũng không nản chí, vẫn tiếp tục nhiệt tình như cũ.

Hôm nay đã là ngày thứ năm đến dị vực, không biết bên ngoài tiến triển như thế nào, nhưng đối với bản thân mà nói thời gian vẫn là đơn điệu không thú vị, sau giờ ngọ dưới giàn nho như cũ vẫn vang lên tiếng ca múa huyên náo ồn ào, tiểu hỏa kia hôm nay cũng ở trong đó, sau khi theo lệ cũ mời chào thất bại cũng không tức giận, ngược lại đang lúc mọi người trở nên ồn ào, ôm lấy một loạinhạc khí có tạo hình đặc biệt của Duy tộc, tự đàn hát một bài hát với giai điệu vui vẻ.

Hắn dùng thổ ngữ của Duy tộc, ta tất nhiên nghe không hiểu đang hát cái gì, ban đầu còn mỉm cười đứng cạnh cửa sổ lắng nghe, dần dần lại tựa hồ cảm thấy có chút không đúng, không nói đến chuyện tiểu hỏa này khi hát liền không chớp mắt mà nhìn về phía này, ánh mắt chăm chú, chính là mọi người xung quanh lại bắt đầu trêu chọc hắn, tuy là cười cười nói nói bầu không khí hào hứng, chỉ là ánh mắt cũng đều không hẹn mà cùng hướng về phía bên này, thỉnh thoảng liếc lên người ta, ngoài sự hiếu khách, dường như mang theo một loại nói không rõ...Mập mờ.

Phát giác ra loại mập mờ này tồn tại, một ý niệm rất nhanh xẹt qua trongđầu, lại nhìn người trẻ tuổi đang đàn hátkia, ngẫm lại sự tích cực cùng nhiệt tình của hắn liên tục mấy ngày nay, thoáng chốc, cảm giác nụ cười trên mặt liền cứng đờ lại.

Nhưng mà vô luận bản thân nghĩ thế nào,dù sao vẫn là một phen hảo ý củangười khác, cho nên vẫn là bất động thanh sắc kiên trì nghe cho hết, thẳng đến khimột đoạn này kết thúc, mới tìm một cơ hội mà đóng cửa sổ lại, nụ cười miễn cưỡng duy trì trên gương mặt vừa rồi liền nhạt xuống.

Thở phào nhẹ nhõm, dùng hai tay che mặt, vuốt vuốt bắp thịt mỏi nhừ, đang muốn sắp xếp lại mọi chuyện một chút, bỗng nhiên nghe thấy cạnh cửa vang lên một tiếng cười lạnh.

"Luyện nhi?" Dưới sự kinh hãi cũng không cần quay đầu lại, dựa vào một tiếng cười này cũng đã rất rõ ràng nhận biết được thân phận, quả nhiên, thiếu nữ đangtựa vào cạnh cửa kia không phải nàng còn có thể là ai? Mấy ngày nay liền bôn baở bên ngoài, khi trở về khó tránh khỏi phong trần mệt mỏi, bình thường ta đều chuẩn bị tốt nước dùng để rửa mặt thay nàng, bất quá hôm nay trở về rõ ràng là sớm hơn mọi khi, ý nghĩ ngay lập tức xuất hiện trong đầu chính là nước còn chưa được chuẩn bị, liền nói: "Ngươi trước hết chờ một chút, ta đi gọi người nấu nước nóng đưa tới." Nói xong liền muốn đi ra ngoài.

Không ngờ vừa đi đến cửa, lại bị người kia ngăn lại.

Khẽ giật mình, lúc này mới phát hiện thần sắc củangười trước mắt không đúng, dung mạo tuyệt sắc giờ phút này kéo căng đến chặt chẽ, quả thực chính là gương mặt mang theo sương lạnh, lại liên tưởng đến một tiếng cười lạnhvừa rồi, trong lòng khẽ động, cũng không thuận tiện vạch trầntrước, đành phải cố tình giả vờ như không biết, dò hỏi: "Luyện nhi, làm sao vậy? Ngăn ta lại là có chuyện gì muốn nói sao?"

Nàng vốn là trừng mắt không để ý tới, tựa như trong lòng đangtức giận, lại như gặp phải vấn đề gì nan giải, nghiêng đầu nhíu mày một thần sắc đang suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại, mới lại nhìn thẳng vào ta, mở miệng nói: "Ta muốn hỏi ngươi, ngươi có phải hay không, bắt đầu thích tênhướng đạo kia rồi?"

Biết rõ nàng vốn thẳng thắng nói chuyện không che dấuchút nào, nhưng thực sự không ngờ lại trực tiếpnhư vậy, ngược lại khiến cho ta lại là khẽ giật mình, nhất thời không biết nên nói như thế nào mới tốt, nếu như đổi thành một người khác hỏi như vậy, bản thân hẳn là kiên quyết chối bỏ, chỉ là câu hỏi đến từ Luyện nhi lại làm cho người ta không quá khẳng định...Không khẳng định được cái nàng gọi là thích kia, rốt cuộc là loại hàm nghĩa nào...

Lả loại thích bình thường nhất, mang theo...Chúthàm nghĩa đố kỵ bào đó, thực sự có thể cho rằng như thế sao? Không dám chờ mong, cho nên chỉ dám dùng cách tiếp cận an toàn nhất, khẽ cười nói: "Không ghét, dù sao người ta đã cứu mạng của ta."

"Ân." Thiếu nữ lại một bước cũng không chịu nhường, hai mắt Luyện nhi sáng rực tập trung nhìn thẳng mà nói: "Hắn cứu tính mạng của ngươi, ôm ngươi ẩn trốn, còn giúp ngươi cầm máu, bây giờ còn mỗi ngày ca hát cho ngươi nghe, cho nên, ngươi thích hắn sao?"

"Luyện nhi..."

Thở dài, thật sự là vô pháp tiếp tụcvòng vo dưới ánh mắt như vậy, ta đànhtừ bỏ chuyện thăm dò, chân thành nói: "Luyện nhi, trước kia ta đã từng nói, thích có rất nhiều loại, đúng, ta không ghét hắn, nếu nói là thích, có lẽ cũng có một chút, thế nhưng điểm thích này cùng với thích ngươi, là hoàn toàn khác nhau, không thể so sánh chút nào."

"Tất nhiên là khác biệt." Không ngờ ngay sau đó nàng lại nói ra một câu như vậy: "Ta nhìn ra được, hắn có ý với ngươi, nếu như ngươi cũng thích hắn, đó chính là tình yêu nam nữ, tất nhiên là khác biệt sao với ta!"

Vạn vạn không nghĩ tới nàng lại nói ra một câu như vậy, vạn vạn không nghĩ tới.

Ta nhìn chằm chằm vào nàng, miệng mở lớn, nhưng lại hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới tốt, cũng giống như tâm tình lúc này.

Nên sợ sao? Nên lo lắng sao? Nên giải thích sao? Nên cảm thấy tức giận sao? Hay là nên ôm ấp hy vọng? Bách vị tạp trần thật quá nhiều, trái lại vẻ mặt liền trở nên không có cảm xúc gì nữa, một lát sau, mới giật giật khóe miệng, cười khẽ, nói: "Nếu như đó thật sự là tình yêu nam nữ, Luyện nhi, ngươi lại nghĩ muốn thế nào?"

Nàng vẫn là cau mày, nói: "Đều nói là nam nữ ái mộ, cực kỳ rất bình thường, nếu như ta bắt đầu thích người nào đó cũng không sợ cho ngươi biết, cho nên...Cho nên ngươi, ngươi gọn gàng dứt khoát thừa nhận là được, ta ghét nhất là người khác vòng vo gạt ta..." Nói đến sau đó, tựa như lại trở nên ảo não, thanh âm càng nhỏ xuống.

Nàng đang ảo não chuyện gì? Đã thật sự không còn khí lực để đoán nữa, khi câu trả lời kia lọt vào tai, giống như một lưỡi đao lướt qua trong lòng, mặc dù bởi vì đã sớm có phòng bị mà không đả thương đến chỗ hiểm yếu, chẳng qua vẫn lưu lạimột vết tích nhẹ nhẹ phái bên ngoài, chỉ là từ sự đau đớn lan tràn ra, mang theo cảm giác chua xót, ngược lại so với một nhát đao thống thống khoái khoái càng thêm giày vò người.

"Luyện nhi..." Không tiếp tục suy nghĩ quá nhiều, cho nên những hành động tiếp theo cũng chưa kịp suy nghĩ, chẳng qua là gần như theo bản năng mà tiến đế gần sát, nhìn bóng dáng nghiêng nghiêng xinh đẹp của người thiếu nữ này, đưa tay vuốt ve gương mặt của nàng, xúc cảm ấm áp tinh tế làm cho người vui vẻ, ta cười nói: "Nếu như ngươi không quan tâm, ta đây lại càng không quan tâm, bất quá cũng có nghĩa là từ nay về sau, chuyện giống như vậy..." Cúi đầu, chạm vàođôi môi mỏng manh mềm mại kia, "Hoặc là loại chuyện này..." Một đường hướng lên trên, khẽ cắn cắn lên vành tai bên phải của nàng một cái: "Từ nay về sau, ta chỉ có thể chập nhận để hắn đối với ta làm như vậy, cũng chỉ hắn mới có tư cách đối với ta như vậy, đã quên rồi sao? Chỉ có loại tinh cảm thứ ba kia, mới có thể làm ra những hành động thân mật như thế này."

Nhìn vào đôi mắt kia trong khoảng cách gần như vậy, có thể rõ ràng phân biệt ra được sự biến hóa trong đôi mắt kia, ánh mắt Luyện nhi chuyển biến cực nhanh, từ mê mang đến kinh ngạc lại nhanh chóng chuyển thành một loại lẫm liệt, nàng có lẽ cũng chưa từng suy nghĩ quá nhiều, so với chuyện suy tư phức tạp như trong mê cung, nàng càng tốt hơn trong việc nhanh chóng đưa ra phản ứng một cách trực tiếp nhất.

"Hắn không có tư cách này!" Rốt cuộc, đây chính là phản ứngtrực tiếp củanàng.

Trong lòng cuối cùng là chậm rãi thở ra một hơi, mơ hồ dâng lên một chút vui mừng, một ít tổn thương đau xót bởi vậy liền lại được làm yên lòng, lần này là thật sự nở nụ cười, liền truy vấn: "Như vậy, ai có tư cách? Ai có tư cách làm như vậy đây?"

"Ai cũng không có!" Nàng chém đinh chặt sắt mà hồi đáp: "Ta thích chạm vào ngươi, những người khác không thể chạm vào! Ngươi có thể thích người khác, chỉ là không thể yêu thích nhiều hơn ta!"

Cường thế, ngang ngược, tính chiếm hữu rất mạnh, chuyên quyền độc đoán, tùy tâm sở dục, trước sau như một đếu là nhữnglời nói và hành động như thế này.

"Nhưng mà Luyện nhi..." Ta nhắc nhở: "Hai chúng ta, cũng không phải là một nam một nữ a, làm những chuyện chỉ có tình yêu nam nữ mới có thể làm, ngươi không cảm thấy quái dị sao?"

Muốn cho nàng thời gian, muốn cho nàng từ từ suy nghĩ, thậm chí, tham luyến kéo dàisự thân mật hồ đồ lờ mờ kiamột chút, chỉ là cuối cùng vẫn nhịn không được mà vạch trần ra một tầng này, trongkhoảnh khắc đó, thực sự ngóng trông nàng có thể thốt ra một chút gì đó, chỉ là, cũng lo sợnàng sẽ thốt ra một chút gì đó.

"Ta..." Cuối cùng, nàng nói chính là: "Ta, ta muốn làm thịt người kia!"

Thở dài một tiếng, nhịn không được mà thở dài một tiếng, ngoài thở dài ra lại nhịn không được mà mỉm cười, quả nhiên lại là như vậy, so với suy nghĩ rườm rà, liền trực tiếp muốn loại trừ sự tồn tại mang đến cảm giác uy hiếp kia mới là tốt nhất, quả nhiên, đây chính là Luyện nhi của a.

Kéo người thiếu nữ đang xoay người muốn biến những lời nói kia thành hành động lại, vòng ôm lấythắt lưng của nàng, tựa đầu trênbờ vai mảnh khảnh kia, ngăn cản hành động củanàng, thì thào, dường như đang tự nói với bản thân mình: "Luyện nhi, đừng như vậy, ngươi suy nghĩ thêm một chút, cẩn thận suy nghĩ một chút, tin tưởng ta, tin tưởng ta, ngươi phải, tin tưởng ta..."

Có lẽ, lời lẽ thuyết phục như vậy là có chút không đạt yêu cầu, nhưng mà giờ phút này đó chính là tiếng lòng thật sự của ta, suy nghĩ thêm một chút, Luyện nhi, suy nghĩ thêm một chút, cẩn thận suy nghĩ thêm một chút, sau đó, tin tưởng ta.

Chỉ có như vậy, ta mới có thểnhìn thấy được tương lai.