Khi mất đi ý thức, thật ra chỉ thoáng một cái liền ập đến rất nhanh.
Chỉ là quá trình phục hồi ý thức, nhưng lại là chậm chạp mà giày vò người.
Cảm nhận được sự kích thích từ sự vật ngoại giới, ngũ giác từng chút một phục hồi, da thịt thiếp hợp tiếp xúc cùng vải may mềm mại, trong mắt mơ hồ sáng tối, bên tai yên tĩnh, trong không khí thiếu đi tiếng gió vun vút trên sa mạc đã quen thuộc suốt những ngày qua, nhờ sự nâng đỡ ở bên dưới cơ thể cũng không còn lay động nữa, trong từng lần hô hấp vẫn còn mang theo hương vị của ánh nắng mặt trời, chẳng qua là có thêm một chút hương cỏ nhàn nhạt, còn có một loại hương, bồng bềnh thấm thoát khác nữa.
Cảm nhận sâu sắc được cuống họng có chút sưng lên, bất quá không có lợi hại như cơn choáng váng đầu, choáng váng đầu đến lợi hại, nhưng vẫn còn có một cảm giác khác áp đảo nó.
Cảm nhận được sự ấm áp trên môi, nhẹ nhàng gần sát, lại rời đi, chợt gần chợt xa lặp lại như vậy, giống như một con cá đang quẩn quanh, cảm xúc này thay thế hết thảy mọi sự không thoải mái khác, trở thành cảm nhận tươi sáng rõ nét nhất trong giờ phút này.
Khi hơi thở kia lại một lần nữa từ gần biến xa, bản thân mỉm cười, chớp chớp hé mở đôi mắt, ánh sáng trước sau dũng mãnh tiến đến, một bóng người ở trước mắt từ mơ hồ biến thành thanh minh, nhìn nàng, ta nói khẽ: "Không phải đã nói không thể lại là như vậy sao...Thế nào, vẫn còn muốn tỷ thí sao?"
Sắc mặt nàng cũng không có chút kinh ngạc nào, chẳng qua là ngồi thẳng dậy, nghiêm túc trả lời câu nói kia: "Ta mới không cần ngươi nói cái gì liền phải nghe theo cái đó, đương nhiên, cũng sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nguy hiểm."
Đầu óc vẫn là rất choáng váng, cho nên không có thử ngồi dậy, nhắm đôi mắt lại rồi lại mở ra, trí nhớ mới rõ ràng.
"Ta dường như, vừa ngã một cái..." Cười khổ, trộn lẫn giữa càm giác áy náy cùng chột dạ.
"Ngươi ngã một cái, dập đầu trầy da." Nàng gật gật đầu, khẳng định mà nói, vẫn chăm chú nhìn vào ta.
Không khỏi đưa tay sờ lên cái trán, quả nhiên bị băng bó vài vòng thật dày, nơi phía bên phải gần huyệt thái dương giật giật đau nhói, cảm giác mất trọng lượng trong đêm hôm đó dường như vẫn còn sót lại trong thân thể, chỉ như chuyện vừa phát sinh trong một giây trước đó, nhưng mà...Chuyển động đôi mắt khô khốc nhìn quanh bốn phía, ánh mắt nhìn thấy cách bài trí kia, không thể không cười khổ mà nói: "Hình như...Lại ngủ thiếp đi một thời gian thật lâu, có phải ta đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện hay không?"
"Ngươi đã ngủ hơn hai ngày rồi, chúng ta đã đến nơi muốn đến, lúc này đang dừng chân ở một khách điếm, đại phu chân trước vừa đi, ngươi chân sau liền tỉnh lại." Luyện nhi bình tĩnh kể lại, vừa nói vừa đứng lên đi đến bên cạnh bàn trà rót một chén nước, nói: "Uống chút trà, đại phu nói ngươi phải hảo hảo tĩnh dưỡng uống trà lạnh, sau này cái mũi sẽ không cháy máu như vậy nữa."
Nhìn nhìn thân ảnh bên bàn, mơ hồ cảm thấy có chút...Cảm giác không thể nói nên lời, thái độ trong lời nói và hành động của người ở trước mắt dường như có chút bất đồng so với trong trí nhớ, nhưng cụ thể lá khác biệt ở đâu lại không thể nói rõ được, ta chớp mắt mấy cái, bởi vì đau đầu mà từ bỏ chuyện suy nghĩ truy cứu.
Khi nàng cầm chén tra đi đến, liền giãy giụa muốn ngồi lên nhận lấy, không ngờ chưa kịp biến thành hành động, trong tai chợt nghe thấy tiếng cộc cộc, tựa như tiếng gõ cửa, lại lắng tai nghe xác thực chính là tiếng gõ cửa, có người đang vỗ ầm ầm lên cánh cửa, vừa vỗ còn vừa lớn tiếng thét to: "Ngọc oa nhi ta đã trở về rồi! Trúc oa nhi hôm nay thế nào? Tốt xấu gì ngươi cũng phải mở cửa cho ta xem thử xem!"
Ta và Luyện nhi đồng thời chau mày, không biết vì sao nàng lại nhíu mày, chỉ biết đối với bản thân bây giờ mà nói thanh âm quá lớn này quả thực chính là một loại hành hạ, trong lúc nhất thời đau đầu muốn nứt ra, chỉ có thể từ bỏ chuyện ngồi lên, nhắm đôi mắt lại mà chịu đựng.
Bên tai vai lên thanh âm của thứ gì đó được đặt xuống, sao đó là tiếng ken két khi mở theng cài cửa.. Tiếng mở cửa, có người nói chuyện lớn tiếng, sải bước đi vào, đột nhiên có một cỗ nhiệt độ cùng khí tức khác biệt tới gần bên người, khiến cho người ta đang trong cơn đau đầu bỗng nhiên quay đầu mở mắt ra, cảnh giác nhìn về phía người nam tử hấp tấp bên cạnh.
Thấy ta cảnh giác mở mắt, cánh tay đang muốn đưa lên trán mà thăm dò của người này liền khựng lại.
"Trúc oa nhi ngươi tỉnh rồi sao? Khụ, đây là làm gì vậy? Sao lại trừng ta giống như trừng ác nhân vậy..." Ông ngượng ngùng thu tay lại, quay đầu lại liền ồn ào với Luyện nhi: " Ngọc oa nhi, lúc trước đại phu đến xem bệnh nói thế nào? Sao ta thấy nàng có điểm gì đó là lạ, lang trung ở nơi này có tin được hay không a?"
"Ai kêu nghĩa phụ người không biết thu liễm gây ra động tĩnh ồn ào lớn như vậy, đại phu nói phải tĩnh dưỡng, yên tĩnh không biết sao? Đáng đời bị trừng." Luyện nhi chắp tay không nhanh không chậm đi tới đây, ngoài miệng chẳng hề bận tâm mà đáp lại, nhưng đôi mắt sáng lóng lánh lại mang theo khí sắc nghiển ngẫm mà nhìn qua bên này, tựa như thực sự đang quan sát suy tính.
Bị ánh mắt của một già một trẻ này vờn quanh nhìn chằm chằm, ta lúng túng cười khẽ, nói: "Thiết lão gia tử...Ta vừa tỉnh, có chút không rõ tình huống, ngài đừng để ý..."
Nghe được câu trả lời lần này, lão nhân lộ ra vẻ yên lòng, vuốt râu cười ha ha nói: "Không sao không sao, tỉnh là được rồi, ngươi oa nhi này cái khác đều tốt, tại sao chính là luôn gặp phải nhiều tai nạn như vậy a, trong đêm đó khi thấy ngươi đầy người là máu nằm dưới đất thật sự là làm cho chúng ta sợ hãi, a đúng rồi..." Nói xong ông tựa như nhớ ra cái gì đó, đi nhanh tới cửa, lớn tiếng kêu to ra phía ngoài: "Này, đi vào sao? Nàng tỉnh rồi, có thể tiến đến nhìn một chút."
Không rõ ông đang nói chuyện với ai, liền khó hiểu mà nhìn Luyện nhi một cái, lại phát hiện nàng nghe thấy liền sầm mặt xuống, dường như đối với hành động lần này của lão nhân không quá hài lòng, nhưng cái gì cũng không nói, cuối cùng cũng không có ngăn cản.
Này liền càng làm cho người ta nghi hoặc khó hiểu.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân đăng đăng đăng, dồn dập từ xa đến gần, ngay sau đó trước cửa xuất hiện một gương mặt mang nét con lai rất đăc thù, mày rậm mắt to ngũ quan hiện ra lo lắng cùng hưng phấn, từ xa xa phát hiện ra ta đang nhìn chăm chú, nét lo lắng cùng hưng phấn kia liền thay thế thành sự ngại ngùng, tiểu tử đến gần thêm vài bước, không tiếp tục tiến lên nữa, ấp úng nói: "Ách, tôn, tôn quý bằng hữu, cô nương, cảm tạ chân chần, ngươi, ngươi rốt cuộc đã tỉnh lại, không sao chứ? Này thật sự là quá tốt rồi!"
Đầu óc mơ hồ đau đớn cứng ngắc vận chuyển, cuối cùng cũng nhớ đến có một người như vậy, đang muốn lên tiếng cảm tại lại không nhớ nổi danh tự, nhưng này cũng không phải là do mình ngã làm ảnh hưởng đến đầu óc, vốn danh tự của hai người hướng đạo kia bản thân cũng không để trong lòng, chỉ có thể mỉm cười gật gật đầu tỏ ý cám ơn, không biết vì sao lão gia tử lại cố ý gọi hắn đến đây.
Tuy rằng không rõ, chỉ là lúc này trong phòng có hai nam nhân đang đứng, cũng không có cách nào tiếp tục tâm bình khí hòa mà nằm xuống, liền nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, khẩn thiết nói: "Luyện nhi, ta muốn uống nước, giúp ta một tay được không?"
Nói như vậy vốn là vì trên người không còn chút sức lực nào, muốn nhờ Luyện nhi giúp ngồi dậy, nàng thật ra đáp ứng rất sảng khoái, cầm chén trà vừa mới đặt xuống lên, cũng không đỡ người dậy, ngược lại dưới ánh mắt khó hiểu của ta, từ từ từ ngửa đầu uống một hớp nước trà trong chén.
Một loáng sau, trước mắt tối sầm, ngũ quan phóng đại, bóng người khe khẽ đè xuống, cùng với sự thiếp hợp mềm mại là một cỗ mát lạnh tràn vào trong miệng, sự kinh ngạc cực lớn khiến cho hô hấp của người ta đình trệ, cổ họng cứng ngắc, gần như là đánh mất bản năng nuốt xuống, trong phút chốc trong miệng lại sinh ra một cỗ cảm giác bức bách, nương theo đầu ngón tay quen thuộc lướt nhẹ trên cần cổ, nghe thấy cổ họng vang lên từng tiếng ừng ực, mới nhận ra mình đã nuốt xuống.
Ngây người giống như tượng đất, thẳng đến khi đối phương ngồi thẳng dậy, điềm nhiên như không có việc gì mà xoa xoa khóe môi, hỏi: "Còn cần nữa không?" Đầu óc gần như đã gỉ sét mới kẽo cà kẽo kẹt chậm chạp vận chuyển, khó có thể tin được mà nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, Luyện nhi vừa rồi còn không hài lòng lúc này khóe môi đã cong lên mang theo ý cười mơ hồ, ta không kịp suy nghĩ nguyên nhân, lại liền vội vội vàng vàng liếc nhìn về phía hai người khác đang đứng trong phòng, trong lòng bối rối không thôi.
Nếu nói là đối với sự thân mật không đầu không đuôi như vậy mấy ngày trước đã ít nhiều tạo thành thói quen, chỉ là sao có thể...Sao có thể đang ở...
Đỏ mặt ngẩn đầu lên nhìn sang, phản ứng của hai người kia lại có chút không thể tưởng tượng được.
Người hướng đạo trẻ tuổi coi như bình thường, ít nhất cũng hiện ra vẻ xấu hổ, Thiết lão gia tử lại mang một dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì giống như Luyện nhi, ước chừng là thấy thần sắc của ta không đúng, lúc này mới giống như nhớ tới chuyện gì đó, ngược lại liền khuyên bảo nói: "Ai, ngươi nha đầu này, đỏ mặt cái gì a, nhi nữ giang hồ không cần câu nệ tiểu tiết! Ngươi cũng không biết, mấy ngày nay cổ họng của ngươi nghèn nghẹn, toàn bộ là nhờ Ngọc oa nhi dùng khí lực mới có thể ép nước chảy xuống, bằng không chưa kịp đơi cảm thấy khát cũng đã chết khét rồi, ngươi nên hảo hảo cám ơn nàng, a, bất quá các ngươi tình đồng tỷ muội, thực sự không cần phải nói hai chữ cám ơn này...Cũng là lão đầu tử ta quá khách khí..."
Lão nhân ở bên kia nói một tràn dài, cuối cùng từ giáo huấn biến thành tự thuyết tự thoại*, ta nghe được rõ ràng, lập tức cảm giác xấu hổ liền thoát đi hết, sự ảo não trong tâm lại càng nặng thêm, trông mong nhìn sang người bên cạnh một cái, không khỏi thật sự nhẹ giọng nói một tiếng cám ơn, liền thấy gương mặt vốn đang mang ý cười kia liền trầm cuống, hừ một tiếng nói: "Cám ơn cái gì cám ơn? Người ngươi nên cảm ơn nhất cũng không phải là ta mới đúng." Nói xong liền quay mặt đi, lại một lần nữa hiện ra thần sắc không hài lòng.
(*Nói lang mang, muốn nói gì thì nói)
Không khỏi ngạc nhiên, đây là đang diễn ra tuồng gì vậy?
Thời gian tiếp theo vẫn là miễn cưỡng ngồi dậy, nghe những người đang tụ tập trong phòng ngươi một câu ta một lời mà nói chuyện, trong lúc đó Luyện nhi nói không nhiều lắm, phần lớn là hai nam nhân đang giải thích mọi chuyện, lúc này mới dần dần hiểu được hàm ý trong câu nói kia của Luyện nhi.
Từ sự miêu tả của bọn họ có thể nghe ra được, đêm đó ta người ta nên cảm tạ nhất, kỳ thật nghiễm nhiên chính là người hướng đạo trẻ tuổi này —— lúc đó bản thân bởi vì cơn choáng đầu đột xuất mà ngã xuống khỏi kỵ toa, liền bất tỉnh nhân sự, thậm chí chết sống khó đoán, lão hướng đạo cảm thấy rằng đây là một dấu hiệu không tốt, nhận định là lành ít dữ nhiều, trong lòng liền run sợ muốn nắm lạc đà chuồn đi, vẫn là tiểu hỏa trẻ tuổi này có vài phần nghĩa khí, kéo lấy hai con lạc đà giữa lại, lại dùng tay chân vụng về giúp ta cầm máu vết thương trên đầu, sau đó một mực ôm lấy người núp trong bóng tối kiên nhẫn chờ đợi.
"Hảo tiểu tử a, nếu như không phải hắn kiên trì lưu lại giúp ngươi cầm máu, chờ đến khi chúng ta trở về có lẽ sẽ trễ mất." Nói đến đây, Thiết lão gia tử tán thưởng mà vỗ vỗ lên vai tiểu hỏa đang mỉm cười ngại ngùng kia, sau đó đổi giọng, trong lòng căm phẫn nói: "Không thể ngờ được lần này, ánh mắt nhìn người của lão đầu tử ta chỉ đúng được một nữa, kẻ một mình bỏ trốn kia nếu như có đủ cẩu vận, từ nay về sau đừng để cho ta nhìn thấy hắn, nếu không nhất định phải cho hắn thật đẹp mặt!"
Nói đến đây, Luyện nhi ở bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng trong phút chốc cũng cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt đã hiện lên một chút tàn nhẫn.
Không khí trong phòng bỗng nhiên trầm xuống rất nhiều, tiểu hỏa hướng đạo kia rùng mình một cái, không hiểu được mà gãi gãi đầu, ta cười cười, không muốn dừng lại quá lâu trên chủ đề này, liền thúc giục bọn họ tiếp tục nói.
Tiếp theo, kỳ thật mọi chuyện phát triển cũng rất đơn giản, lão gia tử cùng Luyện nhi tất nhiên là dễ dàng đánh bại đạo phỉ, thuận tay cứu được một thương đoàn, còn nhận được một chút manh mối có ích ngoài dự liệu, không ngờ khi mang theo một thân thoải mái trở về lúc, lại không thấy đội lạc đà, chỉ còn lại dấ vết máu đọng trên mặt đất, cũng may tiểu hỏa hướng đạo kịp thời mang theo người đang ẩn núp từ một góc khuất đi ra, mới tranh được một trận lo lắng.
Ngay cả như vậy, dựa theo lời nói của lão gia tử, lúc ấy mọi người cũng bị giật mình, khi đó chỉ thấy ta hai mắt nhắm nghiền, trên quần áo loang lổ vết máu, miệng mũi trán cũng có vết máu, nhìn qua thật sự là một bộ dáng như sắp chết, sau khi hỏi qua rõ ràng ràng ông liền lo lắng, tự trách đã nhìn sai chọn lầm hướng dạo, liền muốn đi tìm gia hỏa đã bỏ trốn kia tính sổ, vẫn là Luyện nhi cùng tiểu hỏa trẻ tuổi kịp thời ngăn lại, lập tức mang theo hành trang còn lại đầu nhập cùng thương đội vừa được cứu kia, thương đội kia vừa mới gặp đại kiếp nạn còn chưa tỉnh hồn, thấy ân nhân cứu mạng chủ động đầu nhập tất nhiên là cầu còn không được, trên đường đi chiếu cố có thừa, còn cung cấp thuốc trị thương cơ bản giúp giảm viêm cầm máu, lúc này mới có thể an nhiên đi ra khỏi Khố Lỗ Khắc Tháp Cách sơn, tiến đến mục đích cuối cùng của chuyến đi này —— Thổ Lỗ phiên.
Nghe bọn họ nói xong, lại nhìn sang hai bên một chút, vài người đều im lặng, cách bày trí trong phòng có chút khác biệt, chỉ là như thế nào cũng không có chân chính cảm nhận được hương vị của dị tộc, muốn đi đến bên cửa sổ nhìn một chút, bàn tay chống trên mép giường, thân thể không còn chút sức lực nào lại cũng không phối hợp, chẳng qua là nhích nhích một chút, chợt bị Luyện nhi ôm lấy.
"Ta nói Trúc nha đầu, ngươi cũng đừng gấp, hiện tại ngươi như vậy, ngoại trừ điều dưỡng thật tốt cái gì cũng không nên làm." Người nói chính là Thiết lão gia tử, ông thấy hành động này, có lẽ cho rằng ta nôn nóng muốn ngồi dậy, liền vỗ ngực nói: "Để Ngọc oa nhi hảo hảo cùng ngươi, những chuyện còn lại liền giao cho lão già ta là được rồi! Đã có những manh mối kia, đám tôn tử này chính là có rụt đầu xuống dưới ba tấc đất, ta cũng cam đoan là có thể cho đào ra!"
"...Manh mối?" Ta nghi ngờ nói, mới nhớ tới lúc trước bọn họ nói rằng đêm hôm đó sai khi đánh bại đạo phỉ cứu được thương đội, liền nhận được tin tức có ích, không khỏi dùng ánh mắt dò hỏi nhìn sang người bên cạnh một cái, Luyện nhi hiểu ý, trầm giọng giải thích: "Là về đám đồ tử đồ tôn của Kim lão tặc kia, trong số đó có một tên hảo thủ thành lập một nhóm cướp, chiếm được một một khu vực rộng lớn ở gần đây, những cường đạo còn lại cũng không còn cách nào, đi xa cầu tài mới đụng phải chúng ta, nghĩa phụ định tìm hiểu nguồn gốc hỏi thăm ra xào huyệt của đám người này, tất nhiên sẽ dễ dàng hỏi thăm ra tung tích của Kim lão tặc."
Nàng dùng dăm ba câu giải thích xong, ta gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã hiểu, lại trầm ngâm trong chốc lát, mới ngẩng đầu lên nói: "Nếu đã như vậy, vậy nên lấy đại cục làm trọng, một mình lão gia tử đi ra không khỏi có chút thế đơn lực bạc, Luyện nhi, ngươi vẫn là hành động cùng lão gia tử a, làm như vậy xuất nhập các nơi nghe ngóng cũng làm cho người ta yên tâm hơn một chút."
Lời vừa nói ra, thiếu nữ bên cạnh còn chưa nói gì, lão nhân bên cạnh bàn đã trở nên ngang mi dọc mắt trước tiên, vỗ bàn một cái nói: "Nói cái gì! Nha đầu kia ngươi là xem thường ta sao? Đừng nói là đồ tử đồ tôn của Kim Độc Dị, cho dù hắn tự mình đến đây, Thiết Phi Long ta cũng không có nửa điểm lo sợ!"
Một cái vỗ bàn kia phát ra ân thanh có chút lớn, ta nghe thấy huyệt thái dương liền nhảy lên, xoa xoa mắt, mới cười xoà nói: "Lão gia tử xem người nói kìa, võ công cao cường của người ta đã từng được chứng kiến, sao lại dám khinh thường? Chỉ là bởi vì cái gọi là cường long khó áp địa đầu xà, nơi này là địa bàn của bọn hắn, chúng ta nghe ngóng khó đảm bảo sẽ không trúng bẫy mai phục, minh thương không sợ, chỉ sợ đâm sau lưng, Luyện nhi đi cùng người có thể chiếu ứng lẫn nhau, không phải là vạn toàn sao?"
Có vài lời tất nhiên là không thể nói ra miệng, nếu như Thiết Phi Long bị ám toán, trạng thái của bản thân lại thế này, còn lại một mình Luyện nhi chỉ sợ sẽ là một cây chẳng chống vững nhà lành ít dữ nhiều, cục diện như vậy mới chính là thứ khiến ta lo lắng nhất.
Nhưng mà, mặc dù hết lòng lo lắng, thực sự cũng khó đảm bảo đối phương có thể thấu hiểu cảm kích.
"Ngươi thật sự muốn ta đi cùng nghĩa phụ sao?" Thiếu nữ bên cạnh hơi nhướng mày, trừng mắt, trên mặt liền dần dần nổi lên lạnh lẽo.
Bản thân đều nhìn thấy, trong lòng biết rằng không ổn, nhưng lại không thể lui bước, chỉ có thể mỉm cười cầm chặt lấy tay nàng, mềm giọng nói: "Luyện nhi, bây giờ ta đã tỉnh, ngươi cũng nói chuyện còn lại chỉ cần tĩnh dưỡng liền tốt, lão gia tử bên kia càng cần người hơn, nếu không liền không thể yên tâm, trước mắt là cục diện nhất tổn câu tổn*, sự tình luôn phải phân biệt nặng nhẹ, ngươi nói có phải hay không?"
(*Từ câu thành ngữ nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu)
"Nhưng mà..." Nàng hơi do dự một chút, nhưng vẫn còn không hài lòng nói: "Ngươi mới là người để cho người ta phải lo lắng nhất, không có ai ở bên cạnh, chỉ trong chớp mắt liền lại xảy ra chuyện!"
Lời này nàng nói rất nghiêm túc, càng là nghiêm túc, lại càng khiến cho trong lòng người ta cảm thấy ảo não, thậm chí khó chịu.
Ta âm thầm cắn răng, miễn cưỡng cười nói: "Ngươi cứ đi thôi, ta sẽ chăm sóc tốt bản thân, lại nói...Lại nói ta cũng không phải là ở nơi này một mình a, không phải còn có hướng đạo kia nữa sao? Lúc trước khi xảy ra chuyện, cũng đủ để thấy người này đáng tin, ngươi yên tâm."
Nói đến đây, trong phòng liền có thanh âm thứ tư vang lên, khi chúng ta nói chuyện quá nhanh, tiểu hỏa trẻ tuổi kia tựa như không quá nắm bắt được lời nói, lúc này lại nghe ra được gì đó, đột nhiên nhiệt tình chen vào nói: "Đúng vậy a, ta sẽ chiếu cố thật tốt vị cô nương này, lão bản của khách điếm là hảo bằng hữu của ta, không cần lo lắng!"